Chương 11: (Vô Đề)

Bạch Mạn diễn xuất vô cùng tự nhiên, không phải kiểu vừa nhìn đã biết là đang "diễn", mà từ lời thoại đến biểu cảm đều trôi chảy, phản ứng tự nhiên, như thể cô chính là nhân vật ấy, là người trong câu chuyện ấy.

Cô bước vài bước trên đôi giày cao gót, đúng lúc trùng khớp với tiếng giày vang lên từ loa phát, ánh đèn cũng dần sáng lên, toàn bộ sân khấu hiện ra trước mắt khán giả, tiếng nhạc phương Tây vui vẻ rộn ràng vang lên, mọi người trên sân khấu đang ôm nhau nhảy múa, từng bước chân tràn đầy hân hoan.

Trên mặt Bạch Mạn thoáng hiện nụ cười, nụ cười ấy lan vào tận trong đáy mắt, như thể cô cũng đang vui cùng với đám đông kia.

Tiếng của một người hầu vang lên giữa đám đông: "Lão gia, phu nhân, tiểu thư Y Bình đến rồi."

Mọi người đồng loạt ngừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía người vừa tới.

Y Bình mặc một bộ sườn xám trắng, trang phục lộng lẫy, nhìn vô cùng nổi bật, thậm chí còn rực rỡ hơn cả nhân vật chính hôm nay là Như Bình.

"Thư Hoàn, Như Bình, tôi đến đây là để chúc mừng hai người." Nàng cười quyến rũ, ánh mắt lại rơi lên người Thư Hoàn, "Ngày trọng đại như thế này, sao anh có thể quên tôi được? Vậy mà lại không mời tôi, chẳng lẽ tôi không phải là một phần của hai người sao? Chẳng lẽ giữa chúng ta không có nhiều kỷ niệm đáng nhớ à?"

Lời nàng nói thẳng thừng nhắm vào Thư Hoàn, tuy miệng cười nhưng rõ ràng là đang khơi mào trận chiến.

Một cô gái ngồi hàng ghế đầu trong khán đài ôm tim, nhìn màn hình lớn rồi lại nhìn sang Bạch Mạn, trong lòng tràn ngập chấn động, thốt lên một câu: "Vãi! Quá 'trà xanh' luôn!"

Cô gái bên cạnh cũng phụ họa: "Hu hu hu, trà xanh mà đẹp quá đi mất!"

Văn Ngọc nghe thấy đánh giá này mà tức đến nghiến răng, cô ta dám chắc cái từ "trà xanh" đó tuyệt đối không phải mang nghĩa xấu!

Ánh mắt Thư Hoàn thoáng lộ vẻ đau lòng, gương mặt đẹp trai đến mức kinh diễm xuất hiện trên màn hình lớn, ánh mắt sâu tình lập tức khiến khán giả dưới khán đài hét lên khe khẽ.

Y Bình lại càng cười quyến rũ hơn, cất lời chúc: "Hai người đúng là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc. Tôi chúc hai người đầu bạc răng long, mọi chuyện đều thuận lợi." Diễn sống động hình ảnh "trên mặt cười hớn hở, trong lòng chửi thầm".

Đồng tử Thư Hoàn hơi co lại, thoáng hiện sự kinh ngạc, ngay sau đó là biểu cảm như thể "người phụ nữ này dám mắng tôi, không hổ là người tôi từng yêu, quả nhiên khác biệt."

Màn đấu khẩu này lại tiếp tục khiến khán giả phía dưới la lên khe khẽ lần nữa.

Lúc này Như Bình mặc một bộ sườn xám đỏ rực, nhưng vẫn mang dáng vẻ thuần khiết ngây thơ, khẽ c*n m** d***, cuối cùng vẫn cố nở nụ cười: "Y Bình, chị đến rồi à, cảm ơn chị đã chúc phúc cho bọn em."

Trong nguyên tác, Hà Thư Hoàn vốn là bạn trai của Như Bình, bị Y Bình, người mang ý đồ trả thù cướp đi, nhưng trong quá trình đó Y Bình lại yêu Thư Hoàn thật lòng.

Về sau Thư Hoàn đọc được nhật ký trả thù của Y Bình, liền tin rằng Y Bình ở bên mình chỉ vì muốn báo thù chứ không thật lòng yêu, vì quá đau khổ nên lao vào chiến trường làm phóng viên chiến địa.

Trên sân khấu lúc này, Sài Tư Tư vào vai Như Bình thể hiện hình ảnh một đóa "bạch liên hoa*", vừa ấm ức vừa vô tội, rõ ràng khi trước chính là nàng bị cướp mất bạn trai, nàng phải vất vả đến tận Tùy Viễn xa xôi để an ủi trái tim bị tổn thương của bạn trai, đưa anh ta quay lại bên mình, vậy mà Y Bình lại xuất hiện.

(*): từ lóng chỉ người giả vờ ngây thơ, trong sáng, thánh thiện, nhưng thật ra thủ đoạn, giả tạo hoặc hai mặt.

Tuy ngoài miệng Y Bình nói lời chúc phúc, nhưng nàng hiểu rõ, Y Bình hoàn toàn không thật lòng. Nếu thật sự chúc phúc thì sao lại không nhìn mình mà cứ nhìn chằm chằm vào Thư Hoàn chứ!

Nhưng hôm nay là lễ đính hôn của mình, không thể nói những lời trẻ con được, chỉ có thể giả vờ vui vẻ mà cảm ơn Y Bình thôi.

Lúc này Y Bình mới nhìn sang Như Bình, ánh mắt đầy sắc bén, sau đó đảo mắt một vòng xung quanh, "Còn có cả ban nhạc nữa kìa, đúng là một buổi tiệc đính hôn lãng mạn quá nhỉ!"

Cô lại nhìn sang Như Bình, đưa tay nắm lấy tay Như Bình, khuôn mặt đầy áy náy, "Chị làm chị gái thật là tệ, chẳng mang được gì đến cho em cả. Nhưng, chị là ca nữ ở vũ trường Đại Thượng Hải, vậy nên chị muốn dùng tiếng hát để gửi lời chúc phúc, được chứ?"

Như Bình hoảng hốt nhìn xung quanh, cuối cùng quay sang nhìn Thư Hoàn.

Thư Hoàn vừa nhìn vào đôi mắt như nai con của Như Bình thì lập tức mềm lòng, ôm eo nàng, định lên tiếng từ chối. Thế nhưng khi ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của Y Bình, lời từ chối lại không thể nói ra miệng.

Anh nhất thời không biết phải làm sao, mà đôi mắt sâu tình ấy nhìn ai cũng đầy thâm tình, vẻ yêu chiều đau lòng trên mặt khiến người ta khó lòng cưỡng lại. Nhưng kiểu này lại đang đối diện với hai cô gái, khiến khán giả không khỏi ôm ngực thốt lên: "Trời ơi, tên này đúng là tra nam!"

Văn Ngọc đưa tay ôm trán, lúc này cô ta cũng đã hiểu rõ suy nghĩ của đám người này rồi!

Lúc này, một người "lốp dự phòng" kiêm "máy điều hòa trung tâm" chính hiệu Lục Phi không chịu nổi nữa liền nhíu mày bước tới. Anh mặc một bộ vest xám ba mảnh, đeo kính gọng vàng, vốn đã mang khí chất nho nhã ôn hòa, nay lại thêm chút cảm giác cấm dục, khiến người ta không thể diễn tả thành lời.

Tóm lại là, khi ống kính lia đến anh, cả đám khán giả phía dưới đồng loạt hít một hơi lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!