Tết Trung thu được nghỉ, hai cha con Đậu Tranh ngủ đến chín giờ. Tiễu Dã buộc tóc ngáp một cái, được ba ba bế đi rửa mặt, nheo mắt lại nhìn mấy người lạ ngồi trong phòng khách.
Đậu Tranh đóng cửa phòng tắm rưar tay, mẹ Cố nghiêng đầu về phía Cố Khái Đường nói:
"Tiểu Dã lớn lên thật xinh đẹp."
Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, nhưng vẫn thấy rõ tướng mạo. Tiểu Dã đôi mắt to, lông mi dài, đúng là rất xinh xắn. Cố Khái Đường Dạ một tiếng.
Cũng không lâu lắm, Đậu Tranh nắm tay Tiễu Dã đi ra. Tiễu Dã có chút sợ người lạ, tò mò nhìn mẹ Cố, Đậu Tranh ngượng ngùng, cúi đầu nói: Đã lâu không gặp.
"Đúng rồi, đã lâu không gặp," Mẹ Cố kích động nói,
"Em có con lúc nào? Bọn chị đều không biết..."
Đậu Tranh ngồi ở sô pha đối diện mẹ Cố, đem Tiễu Dã để trên đầu gối, xoa xoa tóc bé con, nói:
"Lúc về ở với ông bà bên kia."
"Thế nào lại không nói với chị một tiếng..." Mẹ Cố nói:
"Ngày tết cũng không trở lại đây. Đứa bé lớn như vậy rồi, chị cũng chưa mừng tuổi lấy một lần."
Đậu Tranh đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Cố Khái Đường, cũng không biết là đang nói với ai, vô cùng nghiêm túc:
"... Em cũng muốn trở lại. Nhưng nuôi đứa nhỏ rất tốn tiền, gần đây mới đủ tiền vé xe."
Cố Khái Đường ngẩn ra, không rõ Đậu Tranh vì sao lại đột nhiên nhìn mình.
"Thế nào cũng không cùng tỷ tỷ nói một tiếng..." Cố mụ mụ nói,
"Tết âm lịch cũng không trở lại. Hài tử lớn như vậy, ta ngay cả tiền mừng tuổi chưa từng đã cho."
Cố Khái Đường ngẩn ra, không rõ y vì sao đột nhiên nhìn mình.
Bởi vì Đậu Tranh nhìn hắn, cho nên mẹ Cố cùng em gái đều theo bản năng nhìn qua. Cố Khái Đường bưng ly nước lên uống một hớp, ngăn trước mặt mình.
Đậu Tranh nhìn về phía khác.
Mẹ Cố yêu thương nhìn Tiễu Dã, vươn tay sờ tóc bé con, nói: Tiểu Dã à...
Đậu Tranh vỗ vỗ sau lưng Tiễu Dã, cổ vũ nói:
"Đi qua chỗ bà nội đi con."
...
...
Lời vừa nói xong, trong phòng nhất thời an tĩnh mấy giây, Cố Khái Đường ngậm nước trong miệng, nửa ngày cũng chưa nuốt xuống.
Mẹ Cố sửng sờ.
Nàng coi Đậu Tranh là con trai mà chăm sóc không sai, đối với Tiễu Dã cũng phá lệ thân thiết, nhưng hai người dù sao cũng là chị em, làm sao có thể gọi bà nội chứ?
Cố Khái Đường rũ mi mắt, nghĩ thầm, mẹ cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình hắn khi bị gọi là thúc phụ rồi.
Đậu Tranh chỉ dẫn kỳ quái khiến người nhà họ Cố chân tay luống cuống, nhưng Tiễu Dã như tìm được từ thích hợp để xưng hô, bé con nhỏ giọng gọi: Chào bà nội. sau đó đi tới trước người mẹ Cố, bàn tay bé nhỏ lo lắng sờ sờ vòng cổ của bà.
Mẹ Cố nhìn Đậu Tranh, thấy y thật bình tĩnh, không biết nên nói cái gì, liền bỏ qua. Bà kéo Tiễu Dã, mặt dán lên gò má mềm mại của bé con, khích lệ nói: Thật giống ba ba...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!