Chương 50: (Vô Đề)

Trong nháy mắt, Đậu Tranh giống như bị đông cứng, không chớp mắt, cũng không nhúc nhích. Y lẳng lặng nhìn hộp trang sức trước mặt, một câu cũng không nói nên lời.

Cố Khái Đường nhẹ giọng nói: "Cũng không nghĩ ra muốn mua cái gì. Cái này về sau có thể sẽ dùng tới, cho nên mới mua."

Hai chữ "về sau", chính là thời gian dài dằng dặc và mơ hồ bất định cỡ nào, không ai có thể nói rõ ràng được. Nhưng Cố Khái Đường đương nhiên vì có khả năng làm được, mới thực sự đem một chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu đưa tới trước mặt Đậu Tranh.

Đây là loại dũng khí gì? Vạn nhất hai người không đi cùng nhau đến cuối cùng, vạn nhất Cố Khái Đường về sau sẽ nắm lấy tay người khác, nhiều cái vạn nhất như vậy, giả như Cố Khái Đường phải đeo nhẫn lên tay một người nào đó, có thể sẽ nhớ tới trên tay Đậu Tranh cũng có một chiếc như thế hay không?

Đáp án nhất định là có.

Cố Khái Đường là một người vô cùng có trách nhiệm, hắn tặng chiếc nhẫn đầu tiên, đây rốt cuộc mang ý nghĩa gì, có lẽ bản thân Cố Khái Đường cũng không nghĩ tới.

Đậu Tranh nhắm mắt lại, lấy chiếc nhẫn từ hộp trang sức ra, có chút vụng về đeo lên ngón tay.

Sáng sớm ngày hôm sau, ước chừng hơn sáu giờ, mẹ Cố gọi điện tới, khi đó Cố Khái Đường còn chưa dậy, là Đậu Tranh nghe điện thoại.

Mẹ Cố nói: "Tiểu Tranh, bảo Cố Khái Đường nghe máy đi."

Đậu Tranh nói: "Nhưng cậu ấy còn đang ngủ."

"Vậy giúp chị đánh thức nó," lời nói của mẹ Cố khó giấu được hưng phấn, "Chị có chuyện muốn hỏi Khái Đường."

Đậu Tranh đành đi vào phòng ngủ của Cố Khái Đường, thấy hắn nằm trên giường, lấy mu bàn tay che mắt, dáng dấp nửa tỉnh nửa mơ.

Cố Khái Đường mở mắt ra, hắng giọng một cái, thanh âm còn ngái ngủ, hỏi: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

Mẹ Cố phát ra một tiếng "Ai" quái dị, nói: "Mẹ sợ hôm qua con không về nhà ngủ."

"... Mẹ nói gì vậy?"

"Mẹ nghe nói con có bạn gái rồi phải không?" Mẹ Cố thử thăm dò, không kịp chờ muốn biết đối phương là người như thế nào, "Năm nay bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ là người họ cùng trường với con? Có thể dẫn về thăm nhà chút không?"

Bà nhịn cũng đã lâu rồi.

Cố Khái Đường một mực không đáp. Nếu như mẹ Cố biết đối tượng của hắn là Đậu Tranh, không biết có còn cười được hay không. Cố Khái Đường dự định sẽ từ từ mà tới, không dọa mẹ Cố một trận.

Hắn ngồi dậy tựa vào tủ đầu giường, nói: "Mẹ, mẹ đừng để ý... Cố Khái Mai miệng rộng, con nhất định phải trị nó."

"Sao lại nói như vậy? Có chuyện gì không thể nói cho mẹ chứ? Ai nha, ba con cũng rất lo lắng mà...."

Cố Khái Đường triệt để tỉnh táo, hắn cầm điện thoại di động đi tới phòng rửa măt, lúc cầm lấy kem đánh răng, Cố Khái Đường nói: "Con sẽ nói cho mọi người, nhưng không phải bây giờ."

Cố Khái Đường nhìn bóng người trong gương.

Nhãn thần kiên định, bình bình tĩnh tĩnh.

Sau khi rửa mặt xong, vì Tiễu Dã vẫn chưa rời giường, cho nên chỉ có Cố Khái Đường và Đậu Tranh cùng nhau ăn điểm tâm.

Đậu Tranh cắt một quả thanh long, chia cho Cố Khái Đường phân nửa. Cố Khái Đường nhận lấy, vừa muốn nói cảm ơn, liền thấy chiếc nhẫn Cố Khái Đường vừa tặng được Đậu Tranh đeo trên tay.

Cố Khái Đường "Ách" một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Vẫn là giấu đi tốt hơn. Có thể treo vào dây chuyền mà đeo."

Đậu Tranh nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm còn không thấy Cố Khái Đường đeo nhẫn, chẳng lẽ là trên cổ, hỏi hắn: "Cậu có xâu vào dây chuyền không?"

Cố Khái Đường lắc đầu: "Không có."

Đậu Tranh không tin, vương tay kéo cổ áo Cố Khái Đường, nhìn thấy trên cổ hắn trống không, vẫn không cam lòng muốn lục lọi trước ngực hắn.

Đậu Tranh vừa mới rửa tay, có chút lạnh, vừa chạm vào Cố Khái Đường liền né về phía sau. Cố Khái Đường vươn tay nắm lấy cổ tay Đậu Tranh, hỏi: "Cậu làm gì vậy? Bên trong không có gì hết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!