Chương 44: (Vô Đề)

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là chín giờ, Cố Khái Đường nheo mắt, vương tay che đi ánh nắng mặt trời chói chang, nhịn không được cảm thán mình bây giờ càng ngày càng lười nhác, dĩ nhiên không chút hổ thẹn ngủ thẳng đến bây giờ.

Hắn lẳng lặng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra gần đây.

Cũng không phải tùy tiện nói ra hứa hẹn với Đậu Tranh. Phải nói, Cố Khái Đường đã suy nghĩ, luôn luôn muốn bước một bước kia. Loại thái độ chỉ nghĩ đến bản thân, không thể cân bằng, khiến người khác cảm thấy không có một chút khả năng thành công, càng thêm thương tổn.

So với chọn một người không hề quen biết, còn không bằng chọn Đậu Tranh.

Nam hay nữ đều không đáng nói. Ít nhất nên thử một lần...

Cố Khái Đường nghĩ một chút, phủi sạch sầu lo và kiêng kỵ trong lòng, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh mình, sau đó phát hiện Đậu Tranh đã mở mắt, cùng không biết đã nhìn hắn bao lâu.

... Dậy sớm vậy. Cố Khái Đường nói, nhẹ ngàng sờ trán Đậu Tranh, hỏi: Đầu có đau không?

Không đau. Đậu Tranh nhìn không ra tâm tình trả lời, lúc Cố Khái Đường sờ lên trán y, Đậu Tranh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó mở ra,

"Hôm qua cũng không uống bao nhiêu rượu."

Phải không?

"Chỉ là hai bình mà thôi."

"... Hai bình còn không nhiều sao?"

"Hắc, như vậy tính cái gì, năm đó tôi..." Đậu Tranh nói, sau đó nghĩ tới cái gì, đột nhiên kinh ngạc, vội cã dừng lại, khoát khoát tay,

"Quên đi, không nói nữa."

Cố Khái Đường suy nghĩ một hồi, nói:

"Cậu trước kia thế nào tôi đã sớm biết. Cho nên không sao, không cần để ý."

Đậu Tranh chống tay, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống, từ góc độ của y mà nhìn sẽ thấy con ngươi màu nâu của Cố Khái Đường bị ánh mặt trời chiếu tới, phản xạ ánh sáng trong suốt.

Đậu Tranh có chút khiếp đảm dời tay, muốn sờ đôi mắt Cố Khái Đường. Đụng tới lông mi, Cố Khái Đường nhắm mắt lại, nhưng không né tránh.

"Tôi hiện tại giống như đang nằm mơ vậy..." Đậu Tranh dùng thanh âm không dám tin, dừng một chút, nói,

"Là mộng cũng tốt. Đây thật là chuyện nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, tôi..."

Đậu Tranh không nói nữa.

Ánh mặt trời chiếu rọi, trong phòng vô cùng ấm áp.

Cố Khái Đường an tĩnh ngồi đó, cái gì cũng chưa nói.

Tối hôm qua Đậu Tranh đổ rượu trên giường Cố Khái Đường, không có cách nào ngủ được, cho nên hai người chạy đến phòng ngủ của Đậu Tranh ngủ cho tới bây giờ. Coi như là chung chăn chung gối, nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cố Khái Đường rửa mặt xong, đi qua phòng ngủ, thấy đống hỗn độn bên trong thì nói:

"Cũng thật khéo, vậy hôm nay quét dọn luôn."

"Kết quả lời còn chưa dứt, điện thoại trong phòng khách đã vang lên.

Cố Khái Đường đi tới phòng khách, phát hiện người gọi là Tạ Miện.

Bởi vì lần trước nhờ Tạ Miện hỗ trợ đưa đón Tiễu Dã, nên Cố Khái Đường muốn tết âm lịch sang nhà Tạ Miện thăm, nhưng vì sinh nhật nên vẫn chậm một chút.

Vừa nhìn tên trên màn hình, Cố Khái Đường nhất thời có một loại cảm giác bị gọi hồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!