Đậu Tranh mở ra xem, phát hiện đó là một đôi găng tay màu đen, Đậu Tranh không nhìn ra là chất liệu gì nhưng hình như rất đắc tiền.
Y rũ mí mắt xuống nhìn thứ trên tay, hỏi: "Tại sao lại tặng tôi găng tay?"
Cố Khái Đường không nghĩ y lại phản ứng như vậy: "Cậu không thích găng tay sao?"
"Không phải vậy," Đậu Tranh vặn ngón tay, quan sát một hồi, nói: "Cảm giác không hợp với tôi."
Cố Khái Đường dừng một chút, nói: "Ừ, vậy lần sau đổi cái khác vậy."
Đậu Tranh nói không rõ ràng, ý của y kỳ thực không phải găng tay không hợp với y, mà là y không xứng với đôi găng tay này.
Nhưng Cố Khái Đường nói tới "lần sau" khiến Đậu Tranh tâm đông, y xoắn xuýt một hồi, vẫn là không nhịn được hỏi: "Lần sau là khi nào?"
Cố Khái Đường mỉm cười nói: "Lần sau là lúc tôi hỏi câu cậu muốn thứ gì."
Đậu Tranh không phản ứng kịp.
Cố Khái Đường nhìn y, nói: "Xin lỗi, lần này không tính đi."
Nói xong, Cố Khái Đường định lấy lại găng tay.
Tay Đậu Tranh rụt về phía sau, nói: "Làm gì thế, đây là đồ của tôi rồi mà."
Cố Khái Đường đứng bằng một chân, rất khó giữ thăng bằng, Đậu Tranh rụt lại như vậy, tay hắn không có đụng vào điểm dựa, thân thể liền ngã về phía trước.
Đậu Tranh đổ mồ hôi lạnh, cái gì cũng không quản, vội vã xông lên phía trước nắm lấy bả vai Cố Khái Đường. Nếu ngã xuống như vậy thì phải làm sao đây?
Cố Khái Đường chỉ là hơi nghiên một chút, thật sự sẽ không té xuống, nhưng Đậu Tranh vọt tới trước, đỡ thân thể hắn đứng vững. Cố Khái Đường dùng tay trái ôm lấy lưng Đậu Tranh, lúc phản ứng kịp, rất nhanh liền buông ra.
Động tác vừa nãy, thật giống như bọn họ đang ôm nhau.
Đậu Tranh không nhận ra điều gì, y thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: "Cậu cẩn thận một chút, vạn nhất ngã xuống thì làm sao đây? Giải phẫu đau như vậy, còn muốn làm lại một lần sao?"
Cố Khái Đường không nói chuyện.
Đậu Tranh dừng một chút, nói với Cố Khái Đường: "Tôi rất thích đồ cậu tặng. Bất quá, vì sao lại muốn đưa tôi găng tay? Tôi bình thường không hay dùng."
Cố Khái Đường"A..." một tiếng, một lát sau nói, "Bởi vì lúc cậu ra khỏi nhà, ta cậu trở nên rất lạnh."
Tặng quà thì tặng gì đây? Đàn ông thì ca vạt, đồng hồ, bật lửa đều là lựa chọ tốt. Nhưng Đậu Tranh không mặt âu phục, thoạt nhìn cũng không mang đồng hồ, bình thường cũng không thường hút thuốc...
Mỗi lần ra khỏi nhà, Đậu Tranh luôn không mặc quần áo dày, có lẽ ngại phiền phức, cho nên mỗi lần trở về thân thể đều lạnh lẽo như khối băng, rất lâu mới ấm lên.
Cố Khái Đường đã từng thấy ngón tay y bị túi nylon ghìm đến đỏ bừng. Sau khi đặt thức ăn xuống, có lúc sẽ đỡ lấy Cố Khái Đường. Cái loại cảm xúc lạnh lẽo này khiến cho Cố Khái Đường quyết định. Y đã suy nghĩ nhiều mới lựa chọn đôi găng tay này.
Kỳ thực tuyệt không chỉ là "thoạt nhìn" rất đắt tiền.
Đậu Tranh có chút xấu hồ, thế là cúi đầu, nắm tay Cố Khái Đường chặt hơn một chút.
Y nói: "Tôi nhất định sẽ dùng.
Cố Khái Đường liền không tiện mở miệng lấy lại, chỉ nói: "Tốt lắm. Thời tiết lạnh như thế, cậu mặc dày một chút đi."
Đậu Tranh ngẩng đầu nhìn Cố Khái Đường. Bời vì ánh mắt y cực nóng, Cố Khái Đường như ngừng thở. Hắn quay đầu đi về phía phòng ngủ.
Đậu Tranh đi theo sau, sóng vai cùng Cố Khái Đường.
Thời tiết rõ ràng lạnh xuống. Không có hệ thống sưởi, nếu như không mở máy điều hòa, trong phòng thực sự rất lạnh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!