Chương 36: (Vô Đề)

Sở Vi như bị sét đánh, nghẹn ngào trân trối giải thích: "Không, không phải, em trước kia không biết... hai người các anh..."

Trọng tâm cũng không đúng, so với loại chuyện hai người đàn ông thế này, cô càng lưu ý bản thân không phải người thứ ba hơn.

Đậu Tranh hứ một tiếng, ở trong gió rét lạnh run, nghĩ thầm quả nhiên hông thể vì đầu óc nóng nảy mà không mặc áo khoác.

Sở Vi lắp bắp một hồi, mới phản ứng lại, cô nói: "Anh gạt em sao? Hai người đều là đàn ông mà, hơn nữa anh còn là cậu của sư huynh."

Đậu Tranh trầm mặc, không lên tiếng.

Sở Vi suy nghĩ sáng tỏ, cô nhẹ giọng nói: "Sư huynh là không muốn em dây dưa mới nhờ anh nói với em như vậy, đúng không?"

Tuy rằng hoàn toàn sai, nhưng Đậu Tranh vẫn gật đầu.

Sở Vi ở trong gió rét co rụt cái cổ, cô thoạt nhìn rất nhỏ bé, bị áo dạ dày từng từng một bao lấy.

Sau đó Sở Vi thở dài, nói với Đậu Tranh: "Em hiểu rồi."

Đậu Tranh đại hỉ, cũng không có ngại ngùng chút nào, chỉ nói: "Cô hiểu thì tốt rôi, con gái vẫn là nên rụt rè một chút. Được rồi, tự cô về nhà đi, tôi lên lầu."

Nói xong Đậu Tranh xoay người đi về, vào trong hàng hiên, nhìn lại, phát hiện Sở Vi còn đứng chỗ kia.

Đậu Tranh xoắn xuýt một hồi, quay lại nói; "Cô mau đi về đi."

Sở Vi không nói chuyện, Đậu Tranh lấy tay đẩy đẩy vai cô.

Sở Vi lắc lư người, đột nhiên ngồi xổm xuống dưới đất, giống như đau bụng, lấy tay ôm đầu gối.

Đậu Tranh sửng sốt hỏi: "Cô đang làm gì thế?"

Sở Vi nước mắt lộp bộp rơi xuống, không nói gì.

Đậu Tranh có chút sợ hãi, y nhìn xung quanh một chút, rất sợ có người quen thấy được.

Hiện tại đã đến giờ Tạ Miện đón Tiễu Dã về. Tạ Miện là bạn tốt của Cố Khái Đường, không ngại cực khổ hỗ trợ trông coi Tiễu Dã, mỗi ngày đều phải đích thân đưa Tiễu Dã lên lầu. Vạn nhất lúc này gặp được, không biết còn tưởng rằng Đậu Tranh khi dễ Sở Vi.

Bất quả cũng đúng là có chút ý khi dễ hàm xúc bên trong chuyện này.

Đậu Tranh có chút nóng nảy, nắm lấy cánh tay Sở Vi, buộc cô đứng lên.

Y là một người đàn ông sức lớn, mặc dù Sở Vi lúc này đã ngồi xổm dưới đất, vẫn bị Đậu Tranh lôi đứng lên. Y túm rất nhanh, hại Sở Vi suýt nữa thì ngã xuống.

Đậu Tranh nói: "Muốn khóc thì về nhà khóc, đừng có ngồi xổm trên đường đi nhà người ta."

Sở Vi sụt sịt nước mũi, nói: "Xin lỗi."

Đậu Tranh: "..."

Sở Vi khóc òa, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tuy rằng em đã biết sẽ bị cự tuyệt, nhưng vẫn rất khó chịu..."

Đậu Tranh nghe cô khóc đến đáng thương, không hiểu sao lại có cảm giác đồng bệnh tương liên. Y nhíu mày một hồi, lôi Sở Vi về nhà cô.

Sở Vi vừa rơi nước mắt vừa nói: "Người như sư huynh sẽ không thuộc về em, em biết. Anh đừng lôi em, để em ngồi ở đây một chút sẽ tốt thôi, không cần phiền anh..."

Đậu Tranh rất sợ Sở Vi như vậy sẽ bị người khác nhìn thấy, nhất là Tạ Miện. Bởi vì Tạ Miện là một người nói nhiều, không chừng sẽ đem chuyện này nói cho Cố Khái Đường.

Không sợ trời không sợ đất, duy nhất có thể kiềm được y, cũng chỉ có một người.

Bất kể Sở Vi giãy dụa ra sao, y cũng đem cô về đến tận cửa. Làm nhiều động tác kịch liệt như vậy, Đậu Tranh không thấy lạnh nữa, ngược lại sau lưng đều là mồ hôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!