Chương 30: (Vô Đề)

Tiễu Dã vóc người quá thấp, không thể mở được cửa, cho nên dù xống giường cũng không chạy đi mở cửa, mà là nói với Cố Khái Đường:

"Thúc phụ, giầy của con ở xa quá."

Cố Khái Đường có chút xin lỗi nói:

"Thật ngại quá, thúc phụ quên con chưa mang giày. Vậy con lên đây đi."

Hắn nguyện ý giúp Tiễu Dã mang giàu, nhưng hiện tại không có cách nào xuống giường, hơn nữa dùng một tay quá khó khăn, cho nên vẫn là bảo Tiễu Dã lên đây đi.

Tiễu Dã còn chưa lên tiếng, cửa đã bị đẩy ra, Đậu Tranh đi tới, không phát hiện Tiễu Dã có gì lạ, trực tiếp ôm lên, nói:

"Chị, chị mang Tiễu Dã về đi."

Tiễu Dã nói: Giày, giày của con?

Đậu Tranh hỏi: Giày gì?

Tiễu Dã chỉ chỉ, Đậu Tranh liền trừng bé, khiển trách:

"Không có chuyện gì sao lại tháo giày, mất thì làm sao?"

Nói xong ngồi lên ghế, mang giày cho Tiễu Dã.

Cố Khái Đường rõ ràng nhận thấy tâm trạng của Đậu Tranh không tốt, qua ngôn ngữ và thần thái của y, mắng Tiễu Dã cũng rất kỳ quái.

Hắn nhìn mẹ Cố, bà Ai một tiếng, thu dọn đồ đạt, nháy mắt với Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường và mẹ Cố không có thần giao cách cảm kỳ diệu kia, biể hiện không hiểu.

Hắn nói:

"Mẹ, Sở Vi đi rửa chén, giờ con chưa quay lại, chắc là lạc rồi, mẹ giúp tìm chút xem. Mẹ Cố oán giận nói:"Con sao lại để con gái nhà người ta đi rửa chén?

"Cố Khái Đường đương nhiên không muốn cô đi rửa, nhưng thật sự đối phương chủ động nhiệt tình như vậy, không có cách nào cự tuyệt. Bất quá Cố Khái Đường cũng không muốn tranh luận, chỉ gật đầu. Mẹ Cố hỏi:"Trễ như vậy rồi, để Vi Vi đi về một mình không an toàn, mẹ đón xe đưa con bé về.

"Đang nói, Sở Vi hai tay bưng chén đũa ướt nhẹp trở về, nói:"Ai nha, thật ngại, em lạc đường.Cố Khái Đường:...

"Một cái hành lang thẳng tắp, rốt cuộc làm sao mà có thể lạc chứ? Mẹ Cố có chút kinh ngạc, rất nhanh thì nói:"Vi Vi, con về nhà kiểu gì?Sở Vi nói:Con đi tàu điện, rất tiện.Đi với dì về đi. Chúng ta tiện đường.Sở Vi cả kinh nói:Bây giờ ư?Ừ.Thế nhưng con...

"Sở Vi nhìn Cố Khái Đường vài lần, có chút ủy khuất,"Con vẫn chưa...

"Còn chưa cùng sư huynh nói chuyện gì. Sớm biết vậy thì chẳng đi rửa chén. Mẹ Cố thấy thế mỉm cười:"Mấy ngày nữa lại tới thăm. Dì gọi điện thoại cho con, lúc đó cùng đi.

"Sở Vi nhìn đồng hồ, hỏi:"Có thể chờ một chút nữa không? Con...

"Đậu Tranh chen vào nói:"Ở đây không cho phép thăm người vào buổi khuya, một lát nữa hộ sĩ sẽ tới đuổi người.Mẹ Cố cũng nói:Muộn quá rồi, con gái đi về không an toàn.

"Sở Vi đành phải trả lời:"Được rồi."

Cố Khái Đường có thể cảm thấy Đậu Tranh có lời muốn nói với mình, bởi vậy không mở miệng giữ người, còn nhắc mẹ Cố đi chậm một chút. Hắn chờ Đậu Tranh nói chuyện.

Thế nhưng Đậu Tranh chỉ ngồi bên cạnh, nghĩ lại những lời mẹ Cố.

Mẹ Cố nói, Khái Đường nguyện ý để em ở chỗ của nó, nhưng lại không muốn ở cùng em, muốn quay về trường học.

Mẹ Cố nói, vốn nghĩ đến các em tuổi tác không chênh lệch nhiều, có thể cùng trò chuyện, nhưng không ngờ Cố Khái Đường không muốn, nói Đừng nhắc lại nữa.

Mẹ Cố còn nói, Khái Đường tính tình rất tốt, nếu như có thể cùng hắn trao đổi, hắn sẽ không chán ghét em.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!