Người tới đầu tiên không phải Cố Khái Mai mà là Tạ Miện.
Cố Khái Đường gọi điện thoại cho Cố Khái Mai xong, liền gọi cho Tạ Miện.
Lúc nhận điện thoại, Cố Khái Đường còn chưa kịp nói, Tạ Miện đã vội vàng:"Thật ngại quá, tôi tới muộn một chút, lập tức đến rồi, đừng gấp."
"..." Cố Khái Đường nói, "Không sao, tôi cũng không có gấp."
"A?" Tạ Miện hỏi, "Sao lại thế này, sao không dùng điện thoại của cậu mà gọi?"
"Tôi bị xe đụng, lát nữa phải đến bệnh viện." Cố Khái Đường nói, "Cậu về nhà trước đi, không cần đón bọn tôi đâu."
Tạ Miện chấn động, tỏ vẻ nhất định phải đến bệnh viện xem hắn.
Bởi vì Tạ Miện còn đang lái xe, nên Cố Khái Đường không tiện nói nhiều.
Ở bệnh viện, tâm tình Tiểu Dã dần bình tĩnh xuống thì Tạ Miện cũng đến.
Hắn có vẻ phong trần mỏi mệt, thở hổn hển hỏi: "Người anh em, sao lại thế này?"
Cố Khái Đường lời ít ý nhiều: "Bị xe đụng."
"Thật không tin nổi, cậu như vậy cũng có ngày bị xe đụng." Tạ Miện biết rõ Cố Khái Đường rất cẩn thận, kéo băng ghế ngồi bên cạnh giường bệnh của Cố Khái Đường, "Lúc cậu nói, tôi còn tưởng giỡn."
Cố Khái Đường nói: "Sự cố giao thông phát sinh xác suất lớn thế nào, sao lại không thể là tôi?"
Ở viện pháp luật thực tập sẽ biết, người dân thường đến cũng là xử lý án kiện ly hôn hoặc tranh cãi trong bồi thường tai nạn giao thông. Bởi vì học ngành này, Cố Khái Đường gặp rất nhiều, sẽ thản nhiên thừa nhận.
Hắn biểu hiện tương đối bình tĩnh, tài xế bên kia có vẻ còn kích động hơn. Gã vừa mới đi đóng viện phí trở về, chợt nghe Tạ Miện nói với Cố Khái Đường: "Đương nhiên, bất quá tôi dám khẳng định lỗi không phải do cậu."
Tài xế mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói với Tạ Miện: "Cậu sao lại nói như vậy? Nếu anh ta không đứng ở ven đường gọi điện thoại, tôi cũng sẽ không tông trúng."
Lời nói này có chút gượng ép, Cố Khái Đường đứng rõ ràng là chỗ đi bộ bên cạnh nhà trẻ, hơn nữa xe của đối phương đột nhiên xảy ra vấn đề.
Tạ Miện không nhìn thấy hiện trường, cho nên không nắm rõ lắm, nhưng cũng không tin Cố Khái Đường là người như vậy. Hắn vừa định phản bác tài xế, chợt nghe Cố Khái Đường nói: "Được rồi. Tạ Miện, cậu có số điện thoại của Đậu Tranh không?"
Tạ Miện liền quên cùng tài xế đấu võ mồm, hắn xoay nguwoif, nói với Cố Khái Đường: "Có."
Bởi vì Tạ Miện phải đón Tiểu Dã, vạn nhất có vấn đề, khẳng định phải liên hệ với phụ huynh, cho nên có cách liên lạc với Đậu Tranh.
Cố Khái Đường nói: "Vậy cho tôi mượn điện thoại di động một lát, tôi nói chuyện với y."
Đậu Tranh cơ hồ là vừa gọi tới liền nhận điện thoại, nghe được thanh âm của Cố Khái Đường, có chút sốt ruột: "Hải Đường? Cậu và Tiểu Dã đang ở đâu?"
Cố Khái Đường bình tĩnh nói: "Hai người bọn tôi không có chuyện gì... là như vậy, lúc nãy ở trường học xảy ra tai nạn, bây giờ đang ở bệnh viện."
"Tai nạn giao thông?" Đậu Tranh thanh âm ngừng lại một chút, hít vào một hơi hỏi: "Hai người ở chỗ nào? Tôi lập tức đi qua."
Cố Khái Đường không lập tức nói địa chỉ bệnh viện, ngược lại hỏi: "Cậu làm sao qua đây?"
Đậu Tranh nói: "Cái này cậu đừng quản! Nói mau cậu ở chỗ nào?"
Đậu Tranh thanh âm phát rin, Cố Khái Đường dừng một chút, nói địa chỉ bệnh viện, sau đó dặn dò y: "Cậu gọi xe đi tới đi."
Khoảng cách xa như vậy, gọi xe khẳng định rất tốn tiền. Bất quá thời điểm này cũng không xót.
Đậu Tranh hít vào thật sâu vài lần, dùng âm thanh như sắp khóc hỏi: "Cậu nói "không có chuyện gì" là ý gì? Bị thương chỗ nào?"
Cố Khái Đường nghe y nói đến đáng thương, cũng không biết an ủi thế nào. Hắn nhìn Tiểu Dã, cặn kẽ nói: "Tiểu Dã chính là tróc da một chút. Tôi cũng không sao, đừng lo lắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!