Cố Khái Đường cúi đầy viết mấy chữ số, từ trong tập xé xuống một tờ giấy giao cho cô giáo, nói:
"Đây là số điện thoại của em. Nếu như có chuyện thì có thể liên hệ với em."
Cô giáo gật đầu, vừa đêm giấy thu vào trong túi, vừa hỏi:
"Cậu là chú của Tiễu Dã."
Đúng vậy.
Tiểu Dã thật ngoan. Bà nói,
"Lúc ở một mình rất độc lập. Bất quá, có phụ huynh sẽ rất nũng nịu."
Cố Khái Đường sờ sờ tóc Tiễu Dã, dạ một tiếng, nói:
"Một mình bé con tới chỗ xa như vậy, sau này cơ hội cùng phụ huynh rất ít. Em hy vọng cô có thể giúp em chăm sóc bé."
Đương nhiên rồi.
Tiễu Dã không yên lòng nghe hai người lớn nói chuyện, tới chỗ chờ xe càng không ngừng giãy dụa.
Tiễu Dã, Cố Khái Đường khom người dặn dò:
"Con sau này phải nghe lời cô giáo nhé."
Tiễu Dã gật đầu.
Cố Khái Đường vốn muốn hỏi Tiễu Dã tại sao ngày hôm nay trên lớp tại sao lại không phối hợp cô giáo, nhưng nghĩ tới bé con là mới đến, có thể sợ người lạ, nên bỏ qua.
Mặc dù Đậu Tranh nói Tiễu Dã rất dính người, thích người lớn bồng bế, nhưng Cố Khái Đường phát hiện chỉ cần ở cũng mình, Tiễu Dã chưa bao giờ bảo Cố Khái Đường ôm bé, đi một mình cũng tốt.
Chờ hai người đến cửa nhà trẻ, Cố Khái Đường đột nhiên phát hiện ven đường có một người bán kẹo bông. Ở chỗ này trẻ con nhiều, Cố Khái Đường thấy vài đứa trẻ ngồi ở sau xe của phụ huynh, tay giơ kẹo còn lớn hơn mặt mình.
Cố Khái Đường chỉ vào đối diện bên kia, nói với Tiễu Dã:
"Tiễu Dã, con nhìn kìa."
Tiễu Dã lộ ra vẻ mặt có chút mê mang, hỏi: Cái gì vậy ạ?
Kẹo bông, Cố Khái Đường có chút kinh ngạc, hắn nói:
"Đó là kẹo bông, con chưa ăn sao?"
A..., chưa có. Tiễu Dã rướn cổ lên, nhìn qua bên kia.
Cô giáo bảo Tiễu Dã miêu tả kẹo bông, nhưng không cố ý làm khó dễ bé. Bởi vì cô cho rằng đối diện trường học có bán kẹo bông, đổi lại bất cứ đứa nhỏ nào trừ Tiễu Dã đều có thể miêu tả.
Cô không hề biết rằng, Tiễu Dã chưa từng ăn, cũng chưa từng thấy qua rốt cục kẹo bông là thứ gì.
Tiễu Dã đột nhiên cắn ngón tay mình, có chút hâm mộ nhìn mấy đứa nhỏ cầm kẹo.
Bé con không có tật cắn ngón tay, bởi vì nhỏ tuổi nên không thể che giấu khát vọng của mình nên trơ mắt nhìn, không mở miệng đòi.
Cố Khái Đường không hiểu sao có chút chua xót, hắn khuỵu gối ngồi xuống, nhìn Tiễu Dã, chầm chậm nói:
"Tiễu Dã, có muốn nếm thử không?"
Tiễu Dã mắt sáng lên, trong suốt, gật gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!