Tìm nhà trẻ cũng không phải gật đầu là quyết định ngay.
Cố Khái Đường làm việc luôn luôn căn nhắc. Hắn đem Tiễu Dã mang ra khỏi chỗ kia liền đã suy nghĩ phương án tiếp theo.
Cố Khái Đường đầu tiên hẹn Tạ Miện cùng nhau ăn cơm. Tạ Miện và Cố Khái Đường từ nhỏ đã chơi với nhau, tình nghĩa sâu sắc từ lúc mặc tã đã hình thành.
Tạ Miện lớn hơn Cố Khái Đường một tuổi, dáng người nhã nhặn, mang kính mắt mỏng. Hắn không có học thạc sĩ, tốt nghiệp đại học xong ở thành phố làm việc cho một công ty bất động sản.
Thực tập, làm chính thức đã hơn hai năm, thái độ làm người rộng rãi, kiên định thành khẩn, tình hình công tác rất tốt, ở giữa đám bạn cùng tuổi, thu nhập cũng nhất nhì.
Tạ Miện bề bộn nhiều việc, bước đi hấp tấp, ngồi một bên thở phào một cái. Hắn bưng ly nước lên uống một hớp, hỏi:
"Sao vậy? Đứa nhỏ nhà bà con sao?"
Tạ Miện có một người dì làm việc ở nhà trẻ trong thành phố, hoàn cảnh tốt, còn dạy học bằng song ngữ. Mặc dù rất xa, nhưng Tạ Miện mỗi ngày đều lái xe vào trung tâm thành phố đi làm, có thể tiện đường mang theo Tiễu Dã, cũng không phiền chút nào.
Cố Khái Đường nói:
"Đúng vậy, là con của cậu tôi."
Tạ Miện đối với tình hình trong nhà Cố Khái Đường rõ như lòng bàn tay, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, nói:
"A, là người cậu kia?"
Cố Khái Đường gật đầu, nói: Làm phiền cậu rồi.
"Không phiền, bộ phận kinh doanh của tôi tương đối thoải mái, cậu cũng không phải không biết." Tạ Miện duỗi người,
"Huống hồ không phải cậu đã mời cơm rồi sao?"
Cố Khái Đường Ừ một tiếng, nói:
"Vậy giao cho cậu. Trẻ con cái gì cũng không hiểu, giao cho người quen tôi an tâm hơn."
Đương nhiên.
Cố Khái Đường ban đầu nói mặc kệ chuyện trong nhà Đậu Tranh, nghĩ rằng cho dù Tiễu Dã ở nhà trẻ nào cũng không liên quan đến mình. Nhưng bây giờ hắn phát hiện không phải thế.
Hắn đối với đứa nhỏ như vậy có một loại xúc động muốn bảo vệ. Nhất là khi Tiễu Dã gọi hắn thúc phụ, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng.
Cố Khái Đường như là nhìn được em gái lúc còn bé, khiến hắn không nhịn được muốn vươn tay ra.
Không còn cách này, cho dù Đậu Tranh không thèm để ý, Cố Khái Đường vẫn muốn cho Tiễu Dã tốt một chút, không bị loại giáo dục hỏng bét này làm hư.
Chuyện chuyển trường đều quyết định như vậy, nhưng đến tối trước khi chuyển trường mới, Đậu Tranh đột nhiên lại nói: Không đươc.
Cái gì? Nhà trẻ xa như vậy?Đậu Tranh nói,Lái xe cũng mất hơn một giờ, làm sao đi?
"Cố Khái Đường kiên trì nói:"Không có chuyện gì. Tôi có một người bạn đi làm trong trung tâm, tiện đường mang Tiễu Dã đi....Hắn làm việc ở phòng kinh doanh, không cần mỗi ngày đều qua công ty, thời gian thoải mái, chín giờ rưỡi đón Tiễu Dã đi cũng không thành vấn đề.Cố Khái Đường nói,Những chuyện này tôi đã bàn xong, cậu không phải lo lắng.
"Đậu Tranh cũng không biết nên nói gì, y mở miẹng, sờ sờ sau lưng Tiễu Dã, nói:"Tiễu Dã, đi ngủ trước đi, ba ba có chuyện muốn nói với thúc phụ.
"Nói xong Đậu Tranh mặc áo khoác, đi ra khỏi nhà. Giữa tháng mười, Bắc Kinh đã rất lạnh, Cố Khái Đường do dự một chút, cũng đi theo ra cửa, nhìn thấy Đậu Tranh ở trong thang máy."Tôi không đồng ý cho Tiễu Dã qua bên kia.
Cậu nói với bạn cậu, không đi.Cố Khái Đường hỏi:Tại sao?Không tại sao cả,
"Đậu Tranh hít một hơi,"Nhà trẻ mà thôi, khôn cần phải đi chỗ tốt như vậy, học phí có thể trả, nhưng... đúng rồi, không nên đi xa như vậy.
"Đang nói, thang máy đã đến tầng trệt, cảnh cửa mở ra, gió thổi vào lạnh thấu xương. Đậu Tranh như là không cảm nhận được gió lạnh, cấp tốc đi ra phía ngoài. Cố Khái Đường đi theo nói:"Xa cũng không sao, không cần cậu đưa đón. Giáo viên ở nhà trẻ đó tôi có quen biết, sẽ chiếu cố Tiễu Dã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!