Cố Khái Đường đứng ở bên ngoài cửa sau, liếc mắt liền nhìn thấy Tiễu Dã đứng ở cái bàn bên cạnh cửa sau. Bé con tay trái một tờ giấy gấp nửa, tay phải là nửa quả chuối.
Chuối bị lột lâu rồi, phát hiện không ai chú ý tới mình, vội vã đem chuối ném xuống đất.
Bé con cho rằng không ai nhìn thấy, nhưng Cố Khái Đường đã thấy rất rõ ràng.
Tiễu Dã như là rất sợ hãi, tay phải cố sức chà lên quần của mình, muốn làm sạch chút. Đều nhìn càng thêm bình thường, Tiễu Dã đến gần cô bé ngồi gần mình nhất nói chuyện gì đó.
Cô bé kia cũng không để ý tới Tiễu Dã, buông đồ xếp hình xuống, đứng lên đi mất.
Cố Khái Đường nhìn không nổi, đi vào phòng học đón Tiễu Dã ra.
Tiễu Dã vui vẻ vô cùng, thân thiết hô:
"Thúc phụ, chúng ta đi thôi."
Cố Khái Đường nắm tay bé con đi ra, Ừ một tiếng, móc ra khăn giấy lau tay phải của Tiễu Dã, do dự một chút vẫn là khom người, nhỏ giọng nói:
"Con sao lại đem chuối vứt đi."
Tiễu Dã sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nhịn không được nói:
"Con có biết có bao nhiêu đứa trẻ không có đồ ăn, ở Châu Phi có bao nhiêu đứa trẻ chết đói. Tiễu Dã, con đã ba tuổi rồi, đạo lý cơ bản phải hiểu. Dạy con thơ cổ kể về khổ cực của người khác, lẽ nào chỉ là nói ngoài miệng thôi sao?"
Cố Khái Đường còn đang bực bội, cho nên giọng nói cũng không hòa nhã. Tiễu Dã nghe xong liền hoảng hốt, liên tục nói:
"Con, con sai rồi. Thúc phụ, xin lỗi."
... Cố Khái Đường có một loại cảm giác đang khi dễ trẻ nhỏ, vỗ vỗ vai Tiễu Dã, nói: Bỏ đi, về nhà thôi.
Tiễu Dã gật đầu, nhấc lên vạc áo lau mắt một cái.
Cố Khái Đường đưa tay cho bé con, bé liền nói:
"Thúc phụ, con chảy nước mũi."
Cố Khái Đường đành phải khom người, lau mũi cho bé con.
Tiễu Dã khó hiểu, đột nhiên hỏi Cố Khái Đường:
"Thúc phụ, kẻ ngoại địa là cái gì?"
Cố Khái Đường không chú ý, hỏi: Cái gì?
"Tại sao con lại là kẻ ngoại địa?"
... Cố Khái Đường có chút kinh ngạc, hắn cho rằng mình nghe lầm.
Tiễu Dã nghiêm túc nói:
"Con là kẻ ngoại địa, cho nên bọn họ đều không thích con... Con có thẻ thay đổi sao? Con không muốn làm kẻ ngoại địa, thúc phụ, chú có thể giúp con một chút không?"
Cố Khái Đường ngồi xổm dưới dất, nhìn thẳng vào mắt Tiễu Dã hỏi:
"Ai nói con là kẻ ngoại địa?"
... Tiễu Dã lùi về sau mấy bước, khiếp đảm hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!