Đậu Tranh lạnh đến rùng mình, y kẹp lấy nhiệt kế, xê dịch thân thể, dùng góc chăn che bên ngực trái.
Cố Khái Đường dừng một chút, hỏi:
"... Cậu về nhà lúc nào?"
Đậu Tranh do dự một hồi, nói sang chuyện khác:
"Đây là thuốc của tôi sao?"
Cố Khái Đường Ừ một tiếng.
Đậu Tranh đưa tay phải ra bưng chén thuốc, giống như sợ lạnh lùi về trong chăn, sau đó ngửa đầu uống một ngụm lớn thuốc nuốt vào bụng.
Đó là loại thuốc rất đen, dùng nước sôi ngâm, Đậu Tranh bị nóng run nhẹ, giống như rất thư thái. Y uống xong thuốc liền nằm lại trên giường.
Đậu Tranh nhìn chằm chằm Cố Khái Đường, thầm thì nói:
"... Lạnh chết tôi rồi."
Cố Khái Đường nhìn y một hồi, nói:
"Cậu nghỉ ngơi đi. Tôi ở bên ngoài, có chuyện gì gọi tôi."
"Cậu không đi học sao?"
Tôi xin nghỉ rồi.
Đậu Tranh dừng một chút, lúc Cố Khái Đường đi tới chỗ cửa thì mở miệng nói:
"Cậu không cần ở chỗ này với tôi."
...?
"Tôi suy nghĩ rõ ràng rồi, mẹ nó đúng là hỏng chuyện mà," Đậu Tranh nghiêm tưc nói với Cố Khái Đường,
"... Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, cậu chờ xem, cậu nhất định sẽ thích tôi."
Cố Khái Đường dừng bước, quay đầu lại.
Đậu Tranh lạnh đến rụt vào trong chăn, ánh mắt vừa đen vừa sáng, mang theo một sự tự tin ngạo mạn không lý giải được.
...
Cố Khái Đường không nói chuyện, rời khỏi phòng, nghĩ thầm, thật sự cực kỳ không xong.
Mấy phút sau, Cố Khái Đường xem nhiệt kế. Đậu Tranh mơ màng ngủ.
Nhìn chỉ số trên nhiệt kế, Cố Khái Đường phát hiện Đậu Tranh vậy mà sốt gần bốn mươi độ.
Cho dù y dính mưa cả đêm, bây giờ vẫn là mùa hè, còn là thân thể trẻ tuổi cường tráng, cũng không thể nào đột nhiên sốt đến như vậy.
Cố Khái Đường thấy chỉ số nhiệt kế liền kinh ngạc, hắn suy nghĩ một chút, hỏi:
"Vết thương nhiễm trùng rồi?"
Đậu Tranh nói:
"Không có việc gì, đừng quan tâm. Tôi ngủ một giấc là khỏe ngay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!