Cho tới sáng, Đậu Tranh vẫn chưa trở về. Cố Khái Đường mặt không đổi sắc đứng ở phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Môi dưới của hắn bị cắn vỡ, có một dấu răng rất rõ ràng, xung quanh có vết xanh tím, qua một đêm bắt đầu kết ngài, ít nhất là đánh răng đụng tới cũng không thấy đau.
Cố Khái Đường đánh thức Tiễu Dã. Hắn không biết Đậu Tranh bao giờ mới về, nên định đưa bé con đi học.
Hắn sau giờ sẽ ra khỏi nhà, Tiễu Dã mơ mơ hồ hồ không nhớ tới, cái đầu dán trên cổ Cố Khái Đường, hô hấp nhẹ nhàng, cuộn trong ngực hắn ngủ.
Cố Khái Đường không còn cách nào, vừa cho bé mặt quần áo, vừa nhẹ giọng nói:
"... Hôm nay thúc phụ đưa con đi học."
Tiễu Dã xoa xoa con mắt, hỏi: Ba ba thì sao?
... Cố Khái Đường không biết làm sao trả lời.
Tiễu Dã đột nhiên hiểu ra, bé ngửa đầu, há miệng, ban đầu không phát ra tiếng, như là nghẹn lại, một lát sau mới bắt đầu gào khóc.
Cố Khái Đường liền vội vàng nói:
"Con đừng khóc, chú dẫn con đi tìm ba được không?"
Tiễu Dã nước mắt còn lăn trên mặt, nghẹn ngào, dè dặt gật đầu.
Cố Khái Đường đi đâu tìm Đậu Tranh đây? Hắn dự định tới chỗ sửa xe tìm, Nhưng như vậy thì đường đến trường Cố Khái Đường và nhà trẻ của Tiễu Dã khác phía.
Lẽ nào mang bé tới trường?
Cố Khái Đường im lặng nắm tay Tiễu Dã, nghĩ thầm thuận theo tự nhiên đi.
Kết quả hắn vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy Đậu Tranh ngồi ở bên cầu thang, nghẹo đầu tựa vào tay vịn, hình như là đang ngủ.
Tiễu Dã A một tiếng, buông tay Cố Khái Đường, chạy đến bên người Đậu Tranh gọi:
"Ba ba, sao ba lại ngủ ở chỗ này?"
Đậu Tranh mở mắt, nhìn thấy Tiễu Dã, thân thể dừng một chút. Y vuốt đầu con trai, nói: Ba dẫn con đi học.
Tiễu Dã gật đầu, bé kéo tay Đậu Tranh, Ơ một tiếng, lại sờ quần áo của Đậu Tranh hỏi:
"Ba ba, sao quần áo của ba lại ướt như vậy?"
Cố Khái Đường trầm mặc.
Hắn nghĩ Đậu Tranh có lẽ quên đem chìa khóa, nên mới bị nhốt ở ngoài. Nếu như Cố Khái Đường muốn đi tìm y, nói không chừng vừa mở cửa ra là có thể tìm thấy.
Nhưng Cố Khái Đường không có tìm.
Cố Khái Đường giống như bình thường, nói với Đậu Tranh:
"... Cậu trở về sao không gõ cửa?"
Đậu Tranh cúi đầu, toàn thân đều ướt sũng, lạnh đến run rẩy. Y nắm chặt hai tay, sau lại thả lòng, dùng ngữ khí bình thường nói:
"... Trễ quá. Không sao, tôi đưa Tiễu Dã đi trước."
Thanh âm của y vì lạnh mà run rẩy, Cố Khái Đường ngẩn ra, lại nhìn Đậu Tranh cố sức lau mặt một cái, nắm tay Tiễu Dã đi ra.
Cố Khái Đường tiến lên đỡ.
Hắn không biết Đậu Tranh tối hôm qua mấy giờ về, nhìn sắc mặt của y tái nhợt, Cố Khái Đường nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!