Chương 15: (Vô Đề)

Thứ ba tuần cuối cùng của tháng chín, Bắc Kinh đổ một trận mưa.

Đậu Tranh từ ngân hàng đi ra, một tay che dù, một tay cầm phong bì.

Trong tài khoản của Đậu Tranh chỉ còn số tiền, hôm nay đều rút sạch ra. Mặc dù còn một thời gian nữa mới phát lương, bất quá Đậu Tranh không lo chuyện về sau.

Bởi vì y muốn mua cho Cố Khái Đường một ít đồ.

Đậu Tranh ở cửa hàng gần đó đã chọn một món quà hợp ý nhất, tốt cuộc hôm nay quyết định mua. Mua xong, y cần quà đi đón Tiễu Dã.

Đậu Tranh bình thường năm giờ tan tầm, nhà trẻ của Tiễu Dã bốn giờ đã tan lớp, bởi vậy Tiễu Dã bình thường đều là em bé cuối cùng được đón về.

Ngày hôm nay cũng vậy, Đậu Tranh đi tới cửa lớp thì Tiễu Dã cơ hồ nhảy cẫng lên chạy đến, hô to: Ba ba.

Đậu Tranh thuận thế ôm lấy Tiễu Dã, bé con tò mò nhìn đồ trên tay y, hỏi: Ba ba cầm gì vậy?

Là... Đậu Tranh tới bên tai Tiễu Dã, nhẹ giọng nói,

"Là quà tặng cho thúc phụ."

Là giày sao? Tiễu Dã nhìn hình dạng đoán.

Đúng. Đậu Tranh hôn nhẹ gò má Tiễu Dã,

"Bà nội mua cho con nhiều giày như vậy, chúng ta cũng tặng thúc phụ một đôi, có được không?"

Được. Tiễu Dã hỏi,

"Hôm nay là sinh nhật của thúc phụ sao?"

Cũng không phải, Đậu Tranh suy nghĩ một chút, nói

"Ba ba có lời muốn nói với thúc phụ. Tối nay con đi ngủ sớm một chút nhé."

Tiễu Dã gật đầu, cũng không có hỏi Đậu Tranh muốn nói cái gì.

Ăn xong cơm tối, Đậu Tranh tắm cho Tiễu Dã, sau đó đi vào phòng ngủ.

Bởi vì bây giờ mới hơn bảy giờ, còn rất sớm, Cố Khái Đường ngồi ở trước bàn, xem tài liệu pháp luật, nghe được âm thanh đóng cửa của Đậu Tranh, hắn hỏi:

"Thế nào lại ngủ sớm như vậy, Tiễu Dã thân thể khó chịu?"

Đậu Tranh lắc đầu, nói:

"Hải Đường, tôi có đồ muốn tặng cho cậu."

Cố Khái Đường ngẩn ra, hắn buông ra con chuột, lấy mắt kiếng xuống, quay đầu nhìn Đậu Tranh.

Đậu Tranh đi vào phòng của hắn, thoải mái đem đồ đưa ch Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường vội vàng nói: Cảm ơn.

Hắn mở ra nhìn, phát hiện bên trong là một đôi giày thể thao nam.

Ở tuổi của Cố Khái Đường đều không nên mang giày thể thao thế này. Nhưng hắn bây giờ còn đi học, mỗi ngày đều chạy ngược chạy xuôi, mang loại giày này cũng không ai nói gì.

Cố Khái Đường cầm giày lên nhìn kỹ một chút, nói: Tôi rất thích.

Giá gắn trên giày rất đắt, Cố Khái Đường vừa xem vừa suy nghĩ làm cách nào đem tiền trả lại cho Đậu Tranh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!