Từ lúc Cố Khái Đường chính thức cự tuyệt Sở Vi, người trong nhà bắt đầu phụ đạo tâm lý cho Cố Khái Đường, những lời nói ra như bánh xe quay lặp lại đến một trăm lần. Nói với Cố Khái Đường, hắn sẽ nghe, nhưng cũng không làm.
E rằng con cả nhà họ Cố là một người quá kiên định, rất có chủ kiến, người như vậy thường có thái độ rất cứng rắn. Chuyện nào đã nhận định thì chỉ dựa vào lời nào, không có khả năng làm hắn hồi tâm chuyển ý.
Có lẽ vì tình cảm thay đổi vị trí, mẹ Cố cực kỳ yêu thương Tiễu Dã, mua cho Tiễu Dã rất nhiều quần áo, đồ chơi, cơ hồ mỗi khi Cố Khái Mai có thời gian là lại đến tiểu khi Minh Châu thăm bé.
Có một hôm Cố Khái Mai và mẹ Cố cầm một tấm áp phích đến, còn chưa vào cửa đã hảo hứng nói:
"Trong thành phố mới mở một khu vui chơi, Sở Vi muốn hẹn anh, anh có đi được không? Cố Khái Đường đang đánh răng rửa mặt, nghe xong cũng không nói gì, bình tĩnh súc miệng. Cố Khái Mai chạy đến chỗ hắn, hỏi lại:"Được không anh? Sở Vi nói là tạ lễ bánh trung thu lần trước.
"Cố Khái Đường quay đầu nhìn em gái, dừng một chút nói:"Bánh trung thu là em tặng.Nói là như vậy,Cố Khái Mai nói,Thế nhưng người ta hẹn là anh.
"Tiễu Dã tới gần chị gái bình thường đối với bé rất tốt này, hỏi:"Khu vui chơi là cái gì vậy ạ?
"Tiễu Dã từ trước đến giờ chưa đến khu vui chơi lần nào, cũng không biết bên trong như thế nào. Cố Khái Mai nói:"Là một chỗ chơi rất vui.
"Đậu Tranh vẫn cùng Tiễu Dã ở phía sau, một tay ôm lấy con trai vào lòng, nhìn Cố Khái Mai một chút, cười như không cười nói:"Chỗ chơi vui như vậy, mang theo Tiễu Dã cũng đi đi. Tiễu Dã, con có muốn đi không?
"Cố Khái Mai ngẩng người. Loại hẹn hò này, mang đứa nhỏ đi, hình như chỉ để bồng bế. Có một số trò Tiễu Dã căn bản không thể tham gia. Tiễu Dã cẩn thận nhìn Cố Khái Đường, ghé sát miệng vào bên tai của Đậu Tranh, nhỏ giọng nói:"Muốn đi.Đậu TranhỪ
"một tiếng, lớn giọng nói:"Đi thì cùng đi chứ.
"Cố Khái Mai vội vàng nói:"Thế nhưng người ta hẹn anh hai mà.Đậu Tranh nói:Không sao, tới nơi tự chúng tôi mua vé.Cậu...
"Cố Khái Đường rửa mặt, đối với những người đang đứng cản đường hắn đây nói:"... Mấy người không nên chắn lối đi.Anh...Được rồi,
"Cố Khái Đường thở dài, nói,"Anh hỏi Sở Vi một chút."
Để tạo nên không gian riêng cho Sở Vi và Cố Khái Đường, Cố Khái Mai và mẹ Cố cuối cùng quyết định cùng nhau gia nhập đội ngũ. Sáng sớm cuối tuần, Cố Khái Đường, Cố Khái Mai, mẹ Cố, hơn nữa Đậu Tranh, Tiễu Dã, còn có Sở Vi sáu người, bảy giờ sáng đã ngồi an vị trên xe.
Đi xe từ nhà đến khu vui chơi cần một tiếng đồng hồ lái xe, tới nơi vừa vặn tám giờ mở cửa.
Cố Khái Mai muốn lái xe, đồng thời mở cửa, để Cố Khái Đường và Sở Vi ngồi cạnh nhau.
Sở Vi ngồi canh cửa sổ bên phải. Cố Khái Đường đối với hành vì tác hợp không che giấu của Cố Khái Mai cảm thấy không còn gì để nói, nhưng không để Sở Vi xấu hố, đành ngồi vào chỗ ở giữa.
Đậu Tranh phải rửa mặt cho Tiễu Dã, ra cửa chậm một chút. Y thấy Cố Khái Đường ngôi bên canh Sở Vi, nhíu nhíu mày, ôm lấy Tiễu Dã cùng ngồi bên trái Cố Khái Đường, đồng thời nói với mẹ Cố:
"Phía sau chật chội, chị lên trước ngồi đi."
Chỗ ngồi có thể ngồi ba người bị chen đến chật chội, Tiễu Dã đứng trên đùi ba ba, sớm như vậy đã bị đánh thức, vậy mà cũng không khóc.
Sở Vi tình thần không tốt lắm, khóe mắt rũ xuống, có vẻ không vui. Cô thường lén nhìn Cố Khái Đường, sau đó lập tức dời mắt.
Cố Khái Đường nhìn thấy, lại làm bộ không phát hiện. Để giảm bớt không khí xấu hồ, dọc theo đường đi hắn không ngừng uống cà phê, nỗ lực che giấu.
Đậu Tranh ôm Tiễu Dã, cố ý dùng âm thanh rất lớn, vờ như rất vui vẻ, nói với bé:
"Tiểu dã, con có muốn phi ngựa không."
Tiễu Dã gật đầu, vì thức dậy quá sớm nên bây giờ vẫn còn gà gật, mắt đều không mở nổi.
"Vậy chúng ta chơi vòng xoay ngựa gỗ."
Tiễu Dã cố gắng lên tinh thần, nói: Được a.
Cố Khái Đường sờ sờ mặt Tiễu Dã, cắt ngang Đậu Tranh đùa giỡn, nói:
"Cho con ngủ một chút đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!