.... Căn phòng mịt mù, hình ảnh vặn vẹo, không khí nóng bỏng...
Thân thể giãy dụa phía dưới khiến cả người nóng nảy, Cố Khái Đường dùng sức nắm lấy eo đối phương, không biết đụng trúng nơi nào, người kia liền phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, sau đó duỗi ra cánh tay ẩm ướt, ôm thật chặt cổ Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường biết, chính mình lại mơ giấc mộng kia. Trong mộng hắn bị ép cúi đầu xuống, nghe rõ ràng người dưới thân thở dốc.
Rốt cuộc là ai?
Cố Khái Đường dãy dụa muốn nói chuyện, nhưng trong mộng mình bất luận thế nào cũng không thể mở miệng, hắn đưa tay về phía trước tìm kiếm, muốn mở đèn lên.
Cảnh trong mộng trở nên mơ hồ, Cố Khái Đường cuối cùng nhìn đến, là chiếc cổ ngẩng lên, mặt trên đều là mồ hôi ướt nhẹp, mấy sợi gân xanh nổi lên giống như rồng bơi trong nước.
Còn có một đóa hoa nở rộ, cực kỳ rõ ràng.
Cố Khái Đường ngón tay hơi động, mở choàng mắt.
Trái tim hắn kịch liệt nhảy lên, ngực bị đè nén. Máy điều hòa trong kí túc xá bị Dương Bình Tri đón lại, mà gã đã đi rồi. Trong phòng chỉ có một mình Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nhẹ nhàng thở dốc, tâm tình buồn bực khó hiểu. Hắn đá văng chăn mỏng trên người, trên trán mướt mồ hôi.
Luôn là như vậy, mỗi một quãng thời gian, Cố Khái Đường sẽ mơ giấc mộng không thể lý giải kia. Giấc mộng không nhìn thấy được cái gì rõ ràng, chỉ khiến người ta cảm thấy khô nóng vô cùng. Hắn nỗ lực bình tĩnh.
Một giây sau, điện thoại di động bắt đầu rung lên.
Cố Khái Đường cho là chuông báo thức, liền không thèm để ý. Hắn dán mu bàn tay lên trán, khó khăn làm động tác nuốt xuống.
Nóng, vô cùng nóng.
Cố Khái Đường tỉ mỉ nhớ lại mộng cảnh vừa nãy, hắn gắng sức phân biệt đóa hoa ở cảnh tượng cuối cùng rốt cuộc là cái gì, nhưng thực tế trong bóng tối, hắn cả màu sắc cũng không thấy rõ.
Điện thoại di động rung một hồi liền ngừng, Cố Khái Đường có chút kỳ quái, chuông báo thức tại sao lại tắt nhanh như vậy, sau đó đột nhiên phát hiện bây giờ mới bảy giờ, hắn đặt báo thức bảy giờ rưỡi.
Cố Khái Đường lập tức từ trên giường đứng lên, hắn sợ bỏ lỡ cuộc gọi của thầy hướng dẫn, nhưng còn chưa nhấc điện thoại lên, nó lại bắt đầu rung.
Cố Khái Đường định thần nhìn lại, phát hiện người gọi là em gái, Cố Khái Mai.
Cố Khái Đường ho khan một tiếng, nghe điện thoại; A lô?
Cố Khái Đường! cô gái gọi họ tên anh trai khá là hưng phấn nói: Anh ngủ dậy rồi à?
Cố Khái Đường trầm thấp đáp ừ một tiếng, hỏi: Chuyện gì vậy?
"Anh ngày mai có rảnh không?"
Không rảnh?
... Cố Khái Mai vờ như không nghe thấy,
"Anh biết không, cậu muốn tới đây. Y không có nơi ở, mẹ bảo anh đi đón, thuận tiện sắp xếp chỗ ở cho y."
Cố Khái Đường chau màu: Cậu? Cậu nào?
"Chính là Đậu Tranh đó." Cố Khái Đường nói:
"Em còn nhớ mà anh không nhớ ra được sao? Lúc trước hai người còn học chung nữa mà."
Hai anh em mặc dù là sinh đôi long phượng thai, nhưng tướng mạo, tính cách đều đối lập nhau. Cố Khái Đường là con cả Cố gia, tính cách trầm ổn, diện mạo tương tự mẹ. Mà Cố Khái Mai hoạt bát phóng khoáng, khuôn mặt có vết tích của ba.
Cố Khái Đường dừng một chút nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!