Chương 2: Có chút ngọt ngào 2

Hộp quà rất to, Lạc Thanh Dã gầy yếu ngồi quỳ gối bên trong trông nhỏ nhắn xinh xắn, cơ thể cũng không nẩy nở như những thanh niên mười sáu mười bảy tuổi khác, mang cảm giác non nớt ngây thơ, nhìn qua không khác gì Omega.

Chỉ có điều ăn nói rất khôn.

Sở Dập Kiều nhìn ánh mắt sáng rực chăm chú vào mình của thiếu niên, vẻ mặt tươi cười lấy lòng cẩn thận từng li từng tí, giống như đang chờ mong mình có thể mang đến cho cậu nhóc tia hi vọng sống.

Hắn mà cũng có khả năng đó ư?

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Lạc Thanh Dã vội vàng trả lời: "Em năm nay mười tám tuổi."

"Lấy thẻ căn cước ra." Sở Dập Kiều nói.

"… Em sắp mười tám rồi, bởi vì không được ăn uống đầy đủ nên mới nhỏ con thế." Lạc Thanh Dã vịn vào thành hộp quà ngẩng đầu chăm chú nhìn Sở Dập Kiều: "Lớn nhanh là được mà!"

Sở Dập Kiều nghĩ thầm tên khốn kia vậy mà dám tìm trẻ con để bày ra cái trò này: "Cha mẹ cậu đâu?"

Con ngươi trong suốt của Lạc Thanh Dã tối sầm lại như bị những lời này kích thích, cả người ỉu xìu như hoa héo: "Em không có cha mẹ." Hai tay cậu đặt trên đùi nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt cũng không cảm thấy đau.

Đỉnh đầu lại vang lên tiếng cười nhạt của Sở Dập Kiều, nghe không ra ý tứ gì, nhưng có vẻ tâm tình không tệ.

"Giống tôi à."

Lạc Thanh Dã sững sờ nhìn vị trí bên môi Sở Dập Kiều, không ngờ người đàn ông lạnh lùng này khi cười rộ lên lại có lúm đồng tiền. Lúm đồng tiền tựa như vòng xoáy kỳ diệu khiến cậu nhìn đến mê mẩn, cũng khiến cậu sinh ra lòng hiếu kì.

Người kia từng nhắc nhở rằng Sở Dập Kiều mặc dù là Omega nhưng cũng phải cẩn thận chú ý chừng mực. Cậu thắc mắc không thôi, đó không phải là cha của Sở Dập Kiều sao? Vì sao lại nói giống như anh ta không cha không mẹ vậy?

"Tự do." Sở Dập Kiều nói.

Lạc Thanh Dã ngơ ngẩn cả người.

Lời nói ra rõ ràng rất nhẹ, lại như có sức nặng nện ầm ầm trên ngực cậu, đánh tan những thống khổ hằng đêm chỉ có thể hoảng loạn chạy trốn, đẩy ra cánh cửa sổ tưởng chừng không thể với tới.

Cửa sổ vừa mở, ánh sáng ấm áp len lỏi chiếu vào.

Tự do…?

Chỉ cần đi theo Sở Dập Kiều là có thể tự do?

Sở Dập Kiều xoa lên nơ con bướm trên cổ Lạc Thanh Dã, nhẹ nhàng kéo một phát tháo nút buộc.

"Cậu được tự do."

Đèn trên trần nhà phòng khách rải xuống những tia sáng vàng cam ấm áp lên người Sở Dập Kiều, vầng sáng ấy nhìn lên thì chói mắt, lại khiến con người ta hi vọng xa vời.

Lạc Thanh Dã cúi đầu nhìn mảnh dây bên chân mình. Lúc bị buộc lên cậu cảm thấy nhục nhã đến cực điểm, còn tưởng rằng lúc tháo ra là một phen khuất nhục khác, lại không ngờ chính mình được giải thoát.

"Ca ca…"

Sở Dập Kiều chưa từng được gọi là "Ca ca" chứ nói gì đến việc bị gọi bằng chất giọng ngọt ngào đến thế, nghe xong tâm tình cũng không tệ. Nghĩ cũng biết người kia có ý gì khi tặng hắn một đứa trẻ, trả về rồi năm sau lại tặng thì thôi chi bằng nhận lấy cho xong.

Thấy Lạc Thanh Dã vẫn ngồi yên trong hộp quà, hắn hỏi: "Làm sao?"

"Ca ca, anh có thể ôm em ra ngoài không ạ? Chân em quỳ lâu quá tê hết rồi." Lạc Thanh Dã chớp mắt cầu xin, giang hai tay về phía Sở Dập Kiều.

Cậu thiếu niên có bộ dáng ngây ngô, trên mặt lại lộ ra vài nét không phù hợp tuổi tác hấp dẫn người khác. Nói là Alpha nhưng so với Omega còn ngọt ngào hơn, vành mắt lấp lánh ánh nước phối hợp với giọng điệu làm nũng lại không khiến người ta chán ghét.

Sở Dập Kiều im lặng, thu hết dáng vẻ nũng nịu của Lạc Thanh Dã vào đáy mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!