Chương 48: (Vô Đề)

Mộc Đại sặc nước, cả khoang miệng mặn chát, kích thích đến độ chỉ muốn giật hết tóc ra khỏi da đầu.

Cô tự nhắc nhở trong lòng: Không được hoảng, không được hoảng.

Sư phụ dạy cô, hoảng và loạn xưa nay vẫn luôn dính lấy nhau, đầu trận tuyến mà hoảng thì chắc chắn sẽ thành loạn, một khi đã loạn thì chuyện vốn có thể cứu vãn đều sẽ hỏng bét.

Cô nín thở nhắm mắt lại, gắng sức vươn người, mắt cá chân bỗng chạm được gì đó.

Thuyền! Là con thuyền bị lật!

Trong đầu Mộc Đại chấn động, mu bàn chân căng lên quặp vào trong, liều chết không rời thuyền, hai tay ra sức vùng vẫy trong nước, tận lực hướng thân thể dạt về phía con thuyền, lúc thân thể kề được vào mạn thuyền, thật chẳng khác nào vớ được cọng rơm cứu mạng, bắt lấy mép thuyền mượn lực úp sấp lên thuyền.

Rào một tiếng nổi lên khỏi mặt nước, không khí cuối cùng tràn vào mũi, mừng đến phát khóc.

Cô mở mắt ra nhìn, thuyền đã bị lật, đáy thuyền hướng lên trên, hiện giờ cô đang nhoài người trên đáy thuyền, Viêm Hồng Sa cách cô vài mét, đã nổi lên, đầu nhấp nhô trên mặt nước.

Xem ra là biết bơi, Mộc Đại thở phào nhẹ nhõm, với tay mò mẫm mạn thuyền, cô nhớ là cạnh mạn thuyền có buộc dây thừng, định lấy dây buộc mình vào với thuyền, thuyền không chìm cô cũng sẽ không chết; nếu thuyền mà chìm mất thì con vịt cạn là cô cũng đã vì mạng sống mà gắng hết sức rồi.

Vừa sờ soạng vừa nhìn vào nước, dưới nước hiện ra một bóng đen mơ hồ, đung đưa tiến về phía này.

Đó…là cái gì?

Tóc gáy Mộc Đại sởn hết cả lên, sau khi rơi xuống nước bị thất kinh, chỉ lo giữ mạng, giờ mới nhớ ra, thuyền là bị thứ gì đó dưới nước đụng lật.

Thủy quái? Cá sấu? Cá mập trắng?

Những bộ phim kinh dị từng xem không ngừng quay mòng mòng trong đầu, cô ôm chặt lấy thân thuyền như bạch tuộc, không dám nhúc nhích chút nào, chỉ có thể dùng khẩu hình ra hiệu với Viêm Hồng Sa: Nhanh! Nhanh!

Xung quanh không có cái đảo nào, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có con thuyền nhỏ này, dù ở trên thuyền cũng không phải là tuyệt đối an toàn, nhưng dù sao cũng chắc chắn hơn là ở dưới nước.

Viêm Hồng Sa cũng có chút hoảng sợ, quạt nước bơi về phía bên này, Mộc Đại căng thẳng vô cùng, trong lòng thầm nhủ cổ vũ cho cô: Qua đây, qua đây, khẽ khàng thôi…

Mắt thấy sắp tới được mạn thuyền, sắc mặt Viêm Hồng Sa đột nhiên trắng bệch, bất động đứng trong nước.

Thật sự là đứng, cánh tay vốn đang quạt nước chậm rãi giơ lên, trông cứ như đang đầu hàng.

Nhưng kỳ lạ là cô không chìm xuống.

Không phải là đạp tới mặt đất đấy chứ? Không thể nào.

Sắc mặt Mộc Đại cũng tái trắng theo cô, run rẩy hỏi cô: "Cô…sao thế?"

Viêm Hồng Sa run lên, môi cũng tái nhợt không còn huyết sắc, nhỏ giọng nói: "Tôi bị kẹp."

Mặt nước gợn sóng lăn tăn, yên lặng như vậy thường là dấu hiệu báo trước một cú oanh tạc.

Giây tiếp theo, Viêm Hồng Sa hốt nhiên không kìm được, lạc giọng hét lên: "Tôi bị kẹp, Mộc Đại, kéo tôi đi!"

Cô liều mạng ra sức tát nước, đầu óc Mộc Đại cũng nổ tung, nhưng làm thế nào cũng không túm được Viêm Hồng Sa, là người nhanh trí, cô bỗng nghĩ ra điều gì: "Cô quay người lại vào nước! Quay lại! Đưa tay cho tôi!"

Vị trí Viêm Hồng Sa đứng, với tay không tới được, nhưng nếu cô có thể quay người duỗi thân và tay tạo thành một đường chéo, trong tam giác vuông cạnh chéo là dài nhất, vậy sẽ có hy vọng.

Viêm Hồng Sa nghe hiểu, nín một hơi thở, xoay nghiêng người vào trong nước, cánh tay duỗi căng, chỉ chừa cổ tay trên mặt nước, Mộc Đại ở đầu này mượn lực quạt nước, áng chừng vị trí xong thì nhào qua, bắt lấy tay Viêm Hồng Sa, nhưng kéo thế nào cũng không nhúc nhích, thay vào đó, phản lực còn kéo ngược thuyền nhỏ lại.

Mộc Đại đang cuống cuồng, chợt có một lực mạnh từ dưới nước kéo giật xuống, nếu không phải là cô đã buộc chặt mình và thuyền thì đầu đã sớm bị ngập, cú này khiến Mộc Đại hồn phi phách tán, hét ầm lên như mất mạng.

Tiếp đó, mọi chuyện đều rối tung, cô không biết dưới nước là thứ gì, chỉ biết sống chết nắm lấy tay Viêm Hồng Sa, xung quanh bọt nước tung tóe, thuyền nhỏ lúc thì nghiêng ngả, lúc lại chìm một nửa vào nước, Mộc Đại uống liền mấy ngụm nước, nhưng trong đầu cô vẫn cố níu lấy một sợi dây thần kinh – một đầu không buông tay, một đầu không thả thuyền.

Có vài lần, cả người cô bị kéo xuống nước, hai chân vẫn gắt gao kẹp chặt lấy mạn thuyền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!