Chủ thuê là một ông già họ Viêm, hơn bảy mươi tuổi, mái đầu bạc trắng, mặc một chiếc áo thân đối dáng dài, sống lưng thẳng tắp, mắt không tốt lắm, bị che phủ bởi một lớp mờ mờ như sương mù, ảm đạm.
Quả nhiên con mắt là thần thái của tinh khí, hai mắt không sáng, tinh thần cả người lập tức suy giảm.
Cô gái bị Mộc Đại đá rơi vào ang nước là cháu gái của ông già họ Viêm, tên là Viêm Hồng Sa, cũng không đi thay quần áo khác mà đứng cạnh ông cụ, tự mình vắt nước trên quần áo, tóc bết lại dính trên mặt, tóc đen da trắng tương phản, nhìn như người trong tranh vẽ vậy.
Lão Viêm nói chuyện với Trịnh Minh Sơn trước, lời lẽ rất khách khí, Mộc Đại nghĩ, sư huynh hẳn là có quen ông già này, nhưng cũng không quá thân thiết.
Sau đó, lão Viêm quay sang cô, ôn hòa khách khí nói: "Cũng không phải chuyện gì khó giải quyết cho lắm, chuyến đi này chỉ là một chuyến đi xa nho nhỏ, ăn ở, đi lại chúng tôi sẽ bao hết, nhanh thì hai ba ngày, cùng lắm cũng không quá năm sáu ngày. Giá là hai vạn, đặt cọc trước một vạn, cô thấy thế nào?"
Mộc Đại nhìn lão Viêm, không biết nên dùng vẻ mặt nào để đón nhận tin tức này.
Chỉ mấy ngày thôi mà, hai vạn!
Cô hơi lâng lâng, hóa ra mình đáng giá đến thế cơ à.
Trịnh Minh Sơn ho khan một tiếng, lại liếc cô một cái, ý là: Vững vàng lên, đừng có tỏ vẻ như chưa từng va chạm với xã hội thế.
Lão Viêm lại phân phó Viêm Hồng Sa: "Hồng Sa, con nói cho Mộc Đại một chút, chúng ta làm nghề gì."
Viêm Hồng Sa dạ một tiếng, giúp lão Viêm đeo bịt mắt lên trước, là một cái bịt mắt bằng lụa màu xám như lông chuột, thoang thoảng mùi thuốc Đông y.
Trịnh Minh Sơn đứng dậy nói: "Tôi không nghe nữa, ra ngoài chờ."
Đây là quy định, giống như không được nhìn trộm người học võ vậy, khi người khác nói chuyện riêng, tốt nhất là chủ động tránh đi, để chủ nhà mở miệng đuổi thì thật khó coi.
Lão Viêm đeo bịt mắt chắp tay về phía vị trí của y, như đang cảm ơn y thức thời.
***
Câu đầu tiên Viêm Hồng Sa nói là: "Chúng tôi làm nghề đào bảo vật, từng nghe chưa?"
Chưa từng nghe đến, có điều, dính líu tới từ "bảo vật" này, không khỏi khiến người ta cảm thấy bất an, Mộc Đại nhìn cô nàng: "Không phạm pháp chứ? Không phải là…trộm bảo vật chứ?"
Viêm Hồng Sa trợn mắt nhìn cô, nhưng lão Viêm thì lại cười khẽ hai tiếng.
"Ban nãy nội tôi có bảo cô đọc dòng chữ trên bàn đá, cô không hiểu, tôi sẽ giải thích cho cô. Trên đó nhắc tới vàng bạc và châu báu đá quý, những thứ này, dù là thời cổ đại hay bây giờ, đều là quý giá nhất trong số những thứ quý giá nhất."
Mộc Đại không phản bác, có điều trong bụng lại cảm thấy tiền có lợi ích thực tế hơn một chút.
"Tuy nhiên phương thức sinh thành của vàng bạc và châu ngọc đá quý tương phản với nhau, vàng bạc thì hình thành ở sâu dưới lòng đất, thụ hưởng tinh hoa mặt trời, còn châu ngọc đá quý thì thụ hưởng tinh hoa ánh trăng, không bị bùn đất che lấp. Trong nghề chúng tôi có một câu thế này, bảo thạch tại tỉnh, thượng thấu bích không, châu tại trọng uyên, ngọc tại tuấn than, đan thụ không minh, thủy sắc cái thượng."
Viêm Hồng Sa gật gù đắc ý, câu này nói đến là văn vẻ, không biết từng khoe khoang với bao nhiêu người rồi nữa.
Mộc Đại nghe, loáng thoáng hiểu được, ý chính là: Đá quý dưới giếng, thấu màu trời xanh, châu nằm trong nước thẳm, ngọc ở nơi thác ghềnh, đều thụ hưởng sắc sáng rực của thinh không hoặc được nước phủ thành màu.
Cô giật mình: Đá quý dưới giếng, ban nãy trong sân có một cái giếng không nước, Viêm Hồng Sa tự xưng là người "đào bảo vật", tức là, họ chuyên đi đào đá quý sao?
"Đá quý ấy à, giá có thể kém hơn châu ngọc, nhưng tinh phẩm trong đó cũng rất đáng giá, thường thấy nhất là đá mắt mèo, hổ phách, tinh hán sa, ngọc lục bảo, hồng ngọc, chử hải kim đan, vân vân. Người cổ đại từng nghiên cứu tổng hợp các vùng đất sản sinh bảo vật ở Trung Quốc, tổng cộng có hai nơi là trù phú hơn cả."
Cô nàng vừa nói vừa đi tới cạnh tường, trên tường treo một tấm bản đồ bằng da lớn, bản đồ đã cũ, hẳn là đã có niên đại rất lâu rồi, đường nét núi sông trên đó đều vẽ bằng bút đầu to, nét bút mạnh mẽ, đập vào mắt là cảm giác mênh mang hùng hồn.
"Một trong hai nơi đó là "Tây Vực chư bang", ngày nay chính là khu vực Tân Cương, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, ở Tân Cương đâu đâu cũng là bảo vật, ví dụ như ngọc hòa điền này, táo tàu này, dưa hami này, nho khô này, thịt dê xiên này,…"
Lão Viêm ho khan hai tiếng, Mộc Đại nén cười hùa với cô nàng: "Ừ, tôi cũng thích ăn thịt dê xiên."
"Nơi còn lại thì, trong sách viết "Vân Nam Kim Xỉ Vệ và Lệ Giang", Kim Xỉ Vệ là chỉ một dải từ sông Lan Thương đến Bảo Sơn, nói chung chính là Vân Nam. Vậy nên tôi và nội tôi mới ở Côn Minh, đến Vân Nam rất tiện, còn Tân Cương thì ở không quen."
Mộc Đại nghĩ ngợi một chút, cô không hiểu biết về đá quý lắm, nhưng chút kiến thức thường thức thì vẫn biết: "Đá quý…chắc cũng là khai thác từ hầm mỏ nhỉ, cái kiểu mà cô nói chắc là giếng mỏ, giếng mỏ này cũng ở dưới đất mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!