Một Vạn Ba ngủ trên xe, suốt một đường đều ngủ rất nông, mơ rất nhiều giấc, thấy mình trở lại thôn Ngũ Châu, người trong thông hoặc là đã sớm không còn nhận ra hắn nữa, làm như không thấy hắn, hoặc là muốn nứt cả mắt ra mà tay dao tay gậy, đánh hắn chạy trối chết.
Nhìn mà xem, cái thôn này, hắn mãi mãi sẽ chẳng có được giấc mơ đẹp đẽ nào về nó: Cái gì mà hồn dẫn mộng ta về quê cũ chứ, đối với hắn mà nói, chỉ có bốn chữ.
Cái nơi quỷ quái.
Nhưng châm ngôn nói rằng: Mộng là ngược lại với đời thực.
Lúc xe lắc lư xóc nảy đi theo con đường đất ven biển mấp mô, vào đến cửa thôn vào sáng sớm ngày thứ ba, Một Vạn Ba bỗng ngẩn người.
Không có khói bếp quen thuộc, không có tiếng người náo nhiệt, gà không gáy, chó không sủa, tĩnh lặng như điểm tận cùng của thế giới, lại xem gần hơn, những gian nhà tàn tạ, nhà thì khóa cửa, nhà thì mở toang, bên trong chỉ còn vài món đồ cồng kềnh, có con chuột vèo một cái, từ sau cửa lủi vào gầm giường.
Hệt như một ngôi làng ma.
Sắc mặt Một Vạn Ba trắng bệch, gào lên với La Nhận: "Người thôn tôi đâu? Người thôn tôi đâu rồi?"
Gào đến cuối, hắn ôm đầu ngồi xổm xuống, hu hu bật khóc.
Còn chẳng bằng trong mơ, "cái nơi quỷ quái" đã thật sự chân chính trở thành nơi quỷ quái rồi.
La Nhận kéo Một Vạn Ba lên xe, quay trở lại con đường đất ven biển tới thôn gần nhất hỏi thăm.
"Thôn Ngũ Châu ấy à? Không có, mấy năm trước đã không còn nữa rồi. Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là chuyển đi thôi."
"Thôn đó sinh sống bằng nghề mò ngọc trai, biển không còn ngọc nữa thì tất nhiên chỉ có thể ra ngoài mưu sinh thôi chứ sao, cũng không phải là đi hết cùng một lúc, là lục tục dần dần rời đi."
Thôn này rất ít có khách lạ, những người đang rảnh trong thôn đều nhiệt tình, sinh động như thật kể cho họ nghe về thông Ngũ Châu ven biển kia.
"Nghe nói có một năm lạ lắm nhé, thôn đó tranh đoạt địa bàn với một thôn ven biển khác, kết quả là một người đàn ông rơi xuống biển chết chìm, vợ anh ta phát điên, nửa đêm ôm hũ tro của chồng chèo thuyền ra biển, ai ngờ vừa ra thì thuyền lật, sau đó còn kỳ quái hơn kia, Trung Thu năm đó, lão trai ngọc phơi trăng, không biết có phải là bị thôn bên cạnh trả thù hay không mà bị đốt sạch.
"Năm đó, cả thôn không mò được một hạt ngọc nào, người trong thôn cũng biết là gặp vận xấu, dồn hết hy vọng vào năm sau, tháng Ba tế hải thần, còn long trọng hơn cả trong quá khứ, ai mà ngờ…"
Người nọ thở dài không ngừng: "Vùng biển nhỏ này, từ đó về sau cứ như gà mái không đẻ được trứng ấy. Thôn Ngũ Châu đời đời làm nghề mò ngọc, không làm được gì khác, suốt mấy năm liền không kiếm được kế sinh nhai, lại chẳng không đi sao, ban đầu chỉ có vài nhà rời đi, càng về sau càng nhiều, mấy năm trước trở thành cái thôn trống rồi."
Còn nói: "Có điều, cũng có thể là ra ngoài kiếm được cuộc sống tốt đẹp hơn rồi, con người thường vươn tới chỗ cao mà, vùng biển này không ra ngọc nữa thì thành đất khỉ ho cò gáy thôi, khư khư giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Một Vạn Ba nghe liền một mạch: "Lão tộc trưởng thì sao, cũng đi rồi?"
Người nọ như chợt nhớ ra, vỗ đùi: "À, à, đúng rồi, quên không nói, ông già đó rất có khí tiết nhé, không chịu rời đi, nói là từ đường ở đây, hồn thiêng tổ tông ở đây, không thể đi được gì đó."
Lão tộc trưởng không chịu rời đi, mỗi lần có người khuyên lão, lão liền nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt già nua xuôi theo những nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mặt nhăn nheo, nhỏ vào chòm râu xám trắng dưới cằm.
"Thôn Ngũ Châu của chúng ta bắt đầu có từ khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Lĩnh Nam, lập nên Tượng Quận, đời đời nối tiếp, vùng biển này đã nuôi toàn thôn hơn một ngàn năm, không thể vì mấy năm không có ngọc mà đi hết thế được, "ngọc đi ngọc về", "ngọc đi ngọc về", tôi từng nói với các người rồi cơ mà."
Đúng là từng nói, lão tộc trưởng là người có kiến thức, lúc rảnh rỗi thường kể chuyện lịch sử, trích dẫn điển cố, có nguồn gốc có chứng cứ.
"Ngọc đi ngọc về" nằm trong "Hậu hán thư: Tuân lại liệt truyện", kể về truyền thuyết của Hợp Phố, rằng tên quan trước mắt thấy tiền tài liền lòng tham không đáy, sai người mò ngọc vô tội vạ, kết quả khiến lão trai ngọc bỏ đi hết. Về sau, Mạnh Thưởng nhậm chức thái thú Hợp Phố, làm quan thanh liêm, tạo phúc cho bách tính, nhậm chức không đầy một năm, lão trai ngọc lại ào ào trở về.
Thực ra nếu nhìn bằng con mắt hiện đại, đây chỉ là quy luật tăng giảm cố hữu của ngọc trai, Mạnh Thưởng cho lão trai ngọc thời gian nghỉ ngơi lại sức để có thể duy trì phát triển lâu dài, chứ cũng chẳng phải thần tích quan thanh liêm cảm động trời xanh gì, nhưng trong suy nghĩ của lão tộc trưởng thì không phải vậy, lão có lòng tin vững chắc rằng lão trai ngọc rồi sẽ trở lại.
Một Vạn Ba khẽ giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, người trong thôn ngày càng ít đi, có một hôm, ông già đó đột nhiên phát điên, ôm hết bài vị tổ tiên trong từ đường ra, bỏ vào thuyền mò ngọc, chèo thuyền ra biển. Lão nói, dựa vào mặt mũi của liệt tổ liệt tông, vùng biển này không thể tuyệt đường của thôn thế được."
Một Vạn Ba như nhìn thấy, trong hơi sương bảng lảng buổi sớm mai, những bài vị thường ngày vẫn tiếp nhận hương khói ngổn ngang nằm trong khoang thuyền, lão tộc trưởng chèo thuyền rời bến, miệng lẩm bẩm: "Liệt tổ liệt tông ở trên, liệt tổ liệt tông ở trên…"
Một Vạn Ba không khỏi thấy thê lương cho lão, trong lòng nổi lên một nỗi cay đắng vô danh: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó nữa à…" Người nọ chợt tỏ vẻ thần thần bí bí, liếc mắt ngó sang hai bên như sợ bị ai nghe được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!