Chương 42: (Vô Đề)

Mộc Đại lần lữa đến tận sáng hôm sau mới ấp úng nói với chú Trương chuyện muốn ra ngoài.

Chú Trương im lặng một lúc, lát sau nói: "Mộc Đại, cháu qua đây, chú muốn nói với cháu mấy câu."

Ông dẫn Mộc Đại ra phía sau quán bar, trên khoảng đất trống xếp hai hàng ghế, cách đó không xa, Tào Nghiêm Hoa đang chạy vòng quanh, vẫn là dáng vẻ thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa, nhưng so với bộ dạng vung chổi một cái cũng muốn sống muốn chết trước kia, quả thực là có tiến bộ.

Chú Trương bảo Mộc Đại: "Ngồi đi, ngồi đi."

Thế này hình như chính thức quá thì phải, Mộc Đại ngồi xuống mà thấp thỏm không yên.

Chú Trương nói: "Chú Trương của cháu nhìn cháu lớn lên, nói có thể nghe không vào, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cháu. Nếu không phải trong lòng thương cháu, cũng sẽ không nói những lời này làm cháu khó chịu làm gì.

"Mộc Đại này, cháu là được Hoắc Tử Hồng nhận nuôi, bởi tuổi tác không cách quá xa nên cháu gọi cô ấy là dì, đến con gái cũng không phải."

Bên tai Mộc Đại ông ông, cô mơ hồ đoán được chú Trương muốn nói gì.

"Cho dù là ruột thịt, nhìn không vừa mắt, ngang bướng hư hỏng, còn có thể bị đuổi ra khỏi nhà nữa là, huống chi là vậy." Chú Trương than một tiếng, "Cháu xem căn nhà này chút xem, mỗi cục gạch, mỗi viên ngói, đều là của bà chủ. Nói cách khác, là của người khác. Tuy giờ cô ấy bỏ đi, tất cả tạm thời là của cháu, nhưng lỡ ngày nào đó trở mặt thì sao, cháu có cái gì?"

Mộc Đại dạ một tiếng, ngầng đầu lên nhìn lớp ngói trên hiên nhà, không nói câu nào: Ngày nào đó Hoắc Tử Hồng thật sự không cần cô nữa, cô cũng chẳng có tư cách dứt áo ra đi, cô gánh quá nhiều khoản nợ, suốt bao năm nay, ăn, mặc, dùng, đều là nợ cả.

Cô không phải là chưa từng ý thức được điều này, nhưng có lẽ là do Hoắc Tử Hồng đối với cô quá tốt, vậy nên cô đã quên mất chuyện này.

"Cháu đã trưởng thành rồi, có thể đi làm, chú vẫn luôn thầm mong cháu có thể kiếm được việc làm tử tế gì đó, có thu nhập của riêng mình, trong tay có tiền, lưng mới có thể thẳng lên được. Không nói những người khác, cứ nói Một Vạn Ba đi, cà lơ phất phơ, chú nhìn nó cũng không vừa mắt, nhưng ít nhất nó cũng đang đi làm kiếm tiền."

Phải, không chỉ Một Vạn Ba, kể cả Tào Nghiêm Hoa cũng vậy, mỗi ngày đều bận rộn chạy đôn chạy đáo đỡ đần quán bar, kiếm chút tiền ít ỏi, chỉ có mình cô, cao hứng thì rửa cái ly, ghi cái đơn, trong lòng không thoải mái liền phủi tay đi mất.

Sau khi đến Lệ Giang, ngày ngày trôi qua đều bình thản an yên, đã ăn mòn mất ký ức về những đêm bất an không thể chợp mắt của cô vài năm trước.

Nước mắt tựa hồ muốn ứa ra, nhưng cô nở nụ cười, nhịn xuống.

Chú Trương nhìn Mộc Đại chằm chằm.

Làm người dù hiền lành đơn giản đến đâu cũng vẫn có chút tâm cơ nho nhỏ, Mộc Đại không có sao, cô cũng có.

Chú Trương còn nhớ, ban đầu khi Hoắc Tử Hồng muốn nhận nuôi trẻ, cũng không phải là chọn Mộc Đại ngay, nhưng Mộc Đại rất biết điều, một mình đứng bên cạnh ngậm ngón tay, thỉnh thoảng Hoắc Tử Hồng liếc sang cô một cái, cô lập tức nhoẻn cười.

Về sau, Hoắc Tử Hồng nói: "Cười đến độ tôi phát ngượng."

Cuối cùng cũng được nhận về, cô biểu hiện rất cẩn thận chặt chẽ, bảo cô làm gì cô lập tức làm cái đó, ôm cái chổi còn cao hơn cả mình để quét rác, thấy chú Trương bê cái thùng, cô cũng gắng chạy tới cùng bê, lúc nhấc lên, mặt mũi đỏ rần, lên bàn ăn lại càng rõ ràng, Hoắc Tử Hồng khen món nào ngon, cô lập tức sẽ không gắp nữa, cũng không chủ động gắp thịt.

Có một lần, chú Trương gọi cô vào bếp, múc một bát xương sườn cho cô, cô bất an hết nhìn bát lại nhìn chú Trương, cuối cùng cong khóe miệng nhoẻn cười, cực kỳ vui vẻ gắp ăn.

Thì ra không phải là không thích ăn thịt.

Sau này gần gũi hơn rồi, chú Trương len lén hỏi cô tại sao, cô coi chú Trương là người một nhà, lặng lẽ chia sẻ với ông bí mật nhỏ của mình: "Cô nuôi dạy cháu là đến nhà người ta rồi thì phải chịu khó, không được ăn quá nhiều thịt, thịt rất đắt, lỡ người ta cảm thấy cháu ăn lắm, sẽ trả cháu về."

Ngắn ngủi chỉ có mấy câu, lại khiến chú Trương ngột ngạt trong lòng suốt một thời gian dài, đứa bé còn nhỏ như vậy, phải hạ giọng luồn cúi thế, đều là do bị buộc, nếu như sinh ra trong gia đình bình thường, là con gái yêu của bố mẹ, sẽ biết để ý cẩn thận như vậy sao?

Đôi khi ngẫm lại, cuộc đời vốn không công bằng, nếu bạn ngay từ đầu đã thiếu thốn hơn so với người khác, sẽ phải cẩn thận nở nụ cười mà kiếm lại.

Chú Trương nói: "Cháu còn nhớ cháu từng nói với chú, mẹ cháu không cần cháu nữa, cháu không muốn cũng bị dì Hồng bỏ rơi nên phải thật biết điều không? Nhưng Mộc Đại này, nếu cháu quá ỷ lại vào một người, thế nào cũng sẽ có rủi ro bị ném bỏ. Cháu phải tự đứng được bằng đôi chân của mình thì nếu một ngày bà chủ không cần cháu nữa, đuổi cháu ra ngoài, cháu mới không phải đứng dưới mưa khóc lóc mà về nhà riêng của mình, tiếp tục có mái ngói che cho được.

"Chú thấy được cháu không có hứng thú với quán bar, nhưng tự lập thế nào, cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ, đây là chuyện đại sự trong đời. Đương nhiên, cháu vẫn có thể đi Quảng Tây như cháu muốn, chú nói với cháu những điều này, là sợ cháu chơi lớn mà không thu về được chứ không phải muốn khiến cháu mất vui."

Thật lâu sau khi chú Trương rời đi, Mộc Đại vẫn còn ngồi trên hàng ghế, cơ thể của con người tất nhiên là từ từ mà lớn lên, nhưng suy nghĩ thì không như vậy, suy nghĩ, vào một vài thời khắc, cố ý hoặc vô tình, thậm chí là tùy tiện, được chỉ điểm về tình cảnh, như hứng lấy một tiếng sư tử hống, bỗng nhiên thấu tỏ.

La Nhận là vì Sính Đình, Một Vạn Ba là về quê, còn cô thì sao? Là để hỗ trợ? Thật đúng là người tốt mà, Mộc Đại thở dài: Quả thực, nhìn từ phương diện nào, cô đi theo cũng không ổn.

Cô ngoắc ngoắc tay với Tào Nghiêm Hoa, Tào Nghiêm Hoa hổn hển chạy qua, mồ hôi ròng ròng trên má, trông có vẻ càng thêm mập mạp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!