Chương 35: (Vô Đề)

Tiết trời dần ấm lên, lượng khách tới Lệ Giang ngày một đông hơn, việc buôn bán của quán rượu cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên, Mộc Đại gần như ngày nào cũng bị chú Trương sai đi hỗ trợ.

Đúng vậy, cô trên danh nghĩa là cô chủ nhỏ của quán bar nhưng từ trong ra ngoài vẫn là do chú Trương định đoạt, bởi, như Một Vạn Ba từng lén lút thì thầm với Tào Nghiêm Hoa, thì: Nếu thật sự giao cho cô chủ nhỏ quản lý thì bữa bữa tôi đều phải ăn cá gỗ mất.

Cái gọi là "hỗ trợ", không phải rửa bát đĩa thì cũng là ghi đơn gọi món.

Tối nay, Mộc Đại lần thứ n thu khay về lại quầy bar, chán nản ỉu xìu nói: "Đây không phải cuộc sống mà cháu muốn."

Chú Trương đang bận bịu giúp Một Vạn Ba trong quầy bar, nghe vậy cười ha hả: "Vậy cháu muốn cuộc sống thế nào, cháu là cô chủ nhỏ, tất cả mọi người trong quán bar chúng ta đều sẽ toàn lực hỗ trợ."

Vẻ mặt Mộc Đại lại càng như đưa đám: "Mấu chốt là, cháu cũng chẳng biết mình muốn cuộc sống kiểu gì cơ. Cháu còn chẳng bằng Tào Mập nữa."

Tào Nghiêm Hoa mỗi lần luyện công xong đều trịnh trọng lấy cái ví trong lồng ngực mở ra, nghiêm trang dùng ánh mắt thành kính hành lễ với tấm hình của Thành Long, không cần hỏi nhiều cũng biết gã là đang lặng lẽ lấy thần tượng làm động lực, bất kể ý nghĩ này có kỳ lạ hay không thì so với cô vẫn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Chú Trương rất cảm thông cho cô: "Hay là, tìm người gả đi?"

Quên đi, rửa bát đĩa vẫn tốt hơn.

Mộc Đại mặt mày xám xịt nhìn cái khay chứa đầy rượu, run rẩy bưng lên, chú Trương nhìn không nổi: "Sao lại thế này, mới chạy hai đơn đã mệt rồi à?"

Biết làm sao được? Mệt thật rồi.

Trên khay có một chai Bailey đã mở nắp, những ly cocktail đã pha chế xong xuôi, đế cao đế thấp đều đủ cả, có ly gài một miếng chanh nhỏ, có ly cắm nghiêng một chiếc ô tinh xảo, rượu trong ly màu sắc khác nhau, theo biên độ bước mà rung lên nhè nhẹ, thi thoảng có thể nghe được tiếng ly rượu đụng vào nhau vang lên khe khẽ.

Mộc Đại mắt không rời khay, đến thở cũng không dám thở mạnh, miệng máy móc lặp đi lặp lại: "Ngại quá, xin nhường đường một chút."

Có người đi qua cạnh cô, cười nói một câu: "Mộc Đại béo lên rồi."

Ban đầu Mộc Đại không phản ứng kịp, đi thêm một hai bước mới chợt khựng lại.

Hử?

Đó là…La Nhận?

Anh quay lại đây từ lúc nào, sao không nói cho cô biết?

Còn nữa, nói rõ ràng cho tôi, cái gì là Béo! Lên! Rồi! Hả!

***

La Nhận cũng chỉ vừa mới tới. Lúc bác Trịnh đưa Sính Đình vào nhà có khen, cái sân này quét dọn sạch sẽ thật.

Tào Nghiêm Hoa mà nghe được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.

Thu xếp ổn thỏa cho Sính Đình rồi, anh nghĩ hẳn giờ này quán bar vẫn chưa đóng cửa, bèn qua đây thông báo một tiếng.

Quả nhiên, đèn vẫn lung linh, rực rỡ năm màu, chính là đang vào thời điểm náo nhiệt nhất.

Một Vạn Ba thấy anh, dường như có hơi gượng gạo, khẽ gật đầu một cái coi như chào hỏi. Bartender là trụ cột trong quầy bar, La Nhận cũng không quấy rầy hắn, sau khi nhìn một vòng thì ngồi xuống đối diện Tào Nghiêm Hoa.

"Mộc Đại bận rộn vậy mà trông anh lại rảnh rỗi quá nhỉ?"

Tào Nghiêm giơ hay lên ngang bằng cho anh xem, từng chữ đều như thấm huyết lệ: "Anh xem tay tôi run rẩy thế này, có khác nào mắc chứng parkinson không, thế này mà đi bưng bê lại chả không đánh đổ à."

Nói đoạn ân cần thăm hỏi: "Em Sính Đình thế nào rồi, phẫu thuật thành công chứ? Thứ kia…"

Nói đến đây, giọng nói chợt thấp hẳn, đánh một ánh mắt anh

-biết

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!