Chương 3: (Vô Đề)

Người tới là Hoắc Tử Hồng, trên khuôn mặt quanh năm suốt tháng đều là vẻ mệt mỏi, dọc hai bên mũi là hai nếp nhăn trũng sâu, tuy đã lộ tuổi, nhưng từ mặt mày vẫn nhìn ra được, khi còn trẻ hẳn là một người phụ nữ có sắc vóc.

Thân thể bà không khỏe, cứ dăm hôm ba bữa là lại ốm một trận, hai ngày nay bị cảm mạo, ho khan không dứt, bà ở tầng trên ngó đầu ra thang, tuy có hơi không vui nhưng giọng nói vẫn tương đối dịu dàng: "Mộc Đại, lên phòng dì một chút. Còn nữa, đừng có ngày nào cũng bắt nạt…Một Vạn Ba thế."

Bà thật ra là định gọi tên thật của hắn, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra: "Tại con cả, đặt biệt hiệu cho nó như vậy, khiến dì cũng chẳng nhớ nổi nó tên gì nữa."

Mộc Đại vòng qua Một Vạn Ba đi lên gác, cầu thang gỗ cọt cà cọt kẹt, Một Vạn Ba nghe thấy tiếng cô vọng tới từ xa: "Có gì không đúng đâu, hắn nợ dì một vạn ba ngàn, bán mình một năm làm công gán nợ, cho dù con có thật sự bắt nạt hắn thì cũng chỉ là bắt nạt một tên đầy tớ thôi, có gì phạm pháp đâu."

Một Vạn Ba phẫn nộ đứng bật dậy trên thang, lòng thầm mắng: Cô mới là đầy tớ, cả nhà cô là đầy tớ.

Trở lại quầy bar, khách khứa đã ra về gần hết, chú Trương rạp người lau bàn, Một Vạn Ba vào máy tính nhập sổ kiểm kê số rượu bán ra và tồn kho xong, thấy xung quanh không còn ai khác, bèn nhanh chóng lên mạng vào Tianya (*).

(*) Một trong những trang diễn đàn Internet lớn nhất ở Trung Quốc.

Mấy tuần trước hắn mở một topic, lấy tên là "Chuyện bên lề về bà chủ mụ nội thiên hạ của tôi", trong topic, bà chủ của hắn gọi là Sâm Lâm, cao mét rưỡi có lẻ, nặng suýt soát bảy lăm cân, đối với nhân viên cay nghiệt đủ đường, Chu Bái Bì (*) tái thế cũng phải gọi bằng cụ.

(*) Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động (trong khế ước bán thân có quy định: gà gáy là phải rời giường làm việc).

Tuy không phải là một topic quá hot, nhưng lượt xem và bình luận cũng tương đối khả quan.

Một Vạn Ba đăng một post mới, kể lại "đúng sự thật" chuyện xảy ra ngày hôm nay, đại để là lúc hắn rửa ly cốc trong bar, đã sẩy tay làm vỡ một cái, bà chủ Sâm Lâm liền sấn tới cho hắn một cước, hắn vô cùng căm phẫn, rống lên một câu: "Lẽ nào người làm lại không có lòng tự trọng sao?"

Vậy nhưng Sâm Lâm lại nở nụ cười gằn, trên mặt càng dữ tợn hơn: "Ăn của bà ở nhà bà, mày là đầy tớ nhà bà rõ chưa!"

Chưa gì đã có người bình luận.

"Bà chủ nhà thớt bị thần kinh à?"

"Chủ thớt phản ứng vậy là đúng lắm, đáng ra nên vả luôn một phát lật mặt."

"Chủ thớt bỏ việc đi, tôi theo dõi thấy năng lực của chủ thớt khá lắm đó, đi đâu cũng sẽ tìm được việc thôi."

Được nhiều người nhiệt tình an ủi và kiến nghị như vậy, tâm tình Một Vạn Ba dần tươi sáng trở lại, hắn ngâm nga một điệu dân ca, dọn dẹp lại quầy bar, lúc sau thấy có một bình luận mới, vừa liếc xem, trong lòng chợt phát rét.

"Trí trưởng tượng của chủ thớt phong phú ghê nhỉ, không đi viết tiểu thuyết thì phí quá. Tỉnh ngủ chưa? Ly cốc vẫn chưa rửa hết đâu nhé."

Tài khoản kia tên là "Thiếu nợ trả tiền, đương nhiên vãi chưởng", click vào xem, thời gian đăng ký cách thời gian hắn mở topic không lâu lắm.

Sống lưng Một Vạn Ba lạnh buốt, ngửa đầu nhìn trần nhà hồi lâu, tầng hai quán bar là chỗ ở, trên đỉnh đầu hắn là phòng của Hoắc Tử Hồng, Mộc Đại hẳn là đang ở trong đó.

Bình luận đấy…không phải là cô ta viết đấy chứ?

***

Trong phòng, Hoắc Tử Hồng đang ho dữ dội, Mộc Đại giúp bà rót nửa cốc siro bổ phế: "Thân thể đã không khỏe thì đừng có rời giường đi tới đi lui như thế, không nghỉ ngơi cho tốt đi, lại còn đi bênh vực kẻ tiểu nhân nữa."

Hoắc Tử Hồng uống một ngụm, xoa ngực nhuận khí: "Mộc Đại, đừng bắt nạt Một Vạn Ba nữa."

Mộc Đại kéo ghế, xoay ngược lại rồi cưỡi lên, đính chính lại lời Hoắc Tử Hồng: "Con không bắt nạt hắn, hắn vốn là tên đểu cáng, đáng ra hồi trước dì nên để ông chủ Chiết Giang đưa hắn lên đồn công an."

Hồi trước?

Chuyện hồi trước đó, còn phải kể đến ông chủ Chiết Giang.

Khoảng hai năm trước, vị ông chủ Chiết Giang ấy cùng vài người bạn tự lái xe dọc theo tuyến đường Xuyên Tạng (*), đỗ lại nghỉ ngơi ở một vùng đồi núi gần Khang Định, tuổi đã ngũ tuần, thể trọng phát triển theo bề ngang, vừa đi vài bước lên khu vực cao hơn mặt nước biển là đã thở không ra hơi, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, trong lúc vô tình nhìn đoạn đường vừa đi thì tầm mắt chợt hiện lên bóng dáng "phong độ lồng lộn" của Một Vạn Ba.

(*) Tức tuyến đường Tứ Xuyên – Tây Tạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!