Lúc tiễn Mộc Đại về, trời đã khuya lắm rồi, trong cơn hoảng hốt lại cảm thấy đêm nay giống hệt như buổi tối năm ấy khi La Văn Miểu chú anh xảy ra chuyện. Hôm ấy, cả Tiểu Thương Hà cũng tĩnh lặng như mảnh đất không người thế này.
Mộc Đại an ủi anh: "Anh đừng lo lắng quá, sẽ có biện pháp thôi."
La Nhận cười cười: "Nhưng Sính Đình không còn nhiều thời gian để chờ đợi nữa."
Thần Côn nói không sai, Sính Đình hiện giờ không có bất kỳ khả năng tự kiểm soát nào, nếu những ác niệm như rắn độc ấy phun nọc, thì hậu quả sẽ không thể lường được.
Trong đầu La Nhận đột nhiên nảy ra một suy nghĩ vừa lớn mật vừa nguy hiểm.
Nếu dẫn thứ trên người Sính Đình sang người mình thì sẽ ra sao? Người bị ám không phát tác lập tức, từ những vụ án trước đó có thể suy ra được, mảng "da người" kia sẽ ẩn náu trên người kí chủ ít nhất hơn một năm rồi mới hành động.
Đúng là không phải thượng sách trị tận gốc, tuy nhiên, lấy tình hình trước mắt mà nói thì đây là biện pháp tốt nhất.
Tinh thần của La Nhận dường như rất sa sút, đúng vậy, nếu đổi lại là cô, chỉ sợ tâm tình sẽ càng tệ hại hơn, sâu trong đáy lòng, Mộc Đại khẽ thở dài một tiếng, nói: "Tôi về trước đây."
Cô đút hai tay vào túi, cúi đầu đi về, gió lại nổi lên, quất vào mặt, mang theo mùi cát khô khốc.
La Nhận ở phía sau gọi cô: "Mộc Đại."
Mộc Đại dừng bước, khó hiểu nhìn La Nhận.
La Nhận ngẩng đầu nhìn lên, sao trời như sợ lạnh, chỉ đứng nơi cao xa mà phát ra những tia sáng nhàn nhạt.
"Sắc trời tốt thế này, cùng ra ngoài đi dạo một chút đi."
***
Xe rời khỏi Tiểu Thương Hà, lao đầu vào bóng tối mênh mang. Trong xe không mở đèn, trán Mộc Đại tựa lên cửa sổ xe, gắng căng mắt ra nhìn cảnh sắc bên ngoài, dường như chẳng có gì khác lạ, đèn xe lướt qua, khắp nơi đều là sa mạc trơ trọi.
Tốc độ xe rất nhanh, nhưng La Nhận hẳn là đã rất quen thuộc.
"Tôi thích lái xe ban đêm, ở nơi không người càng tốt, yên tĩnh, lại không có ai quản. Tìm đại một chỗ dừng lại, xuống xe ngồi đó, cảm thấy cả thế giới như chỉ có mình mình vậy."
Anh nhanh chóng xuống khỏi đường cái, đi vào sa mạc. Bởi mặt đất không bằng phẳng, thân xe liên tục xóc nảy, một lát sau lại tăng thêm mã lực, leo lên cao, độ dốc rất lớn, xe thường chỉ sợ không lên nổi thêm nữa, mà có khi chỉ độ cao này thôi cũng khó lòng lên được.
Mộc Đại hơi căng thẳng, trong vô thức bám lấy mép ghế ngồi.
La Nhận đột nhiên hỏi một câu: "Mộc Đại, sẵn lòng chết cùng tôi không?"
Mộc Đại trợn mắt ngẩn ra: "Hả?"
La Nhận không nói nữa, ra dấu về phía đằng trước.
Mộc Đại vô thức nhìn theo, da đầu lập tức căng chặt: Đến đỉnh rồi, phía trước không còn đường nữa!
Cô thét lên: "La Nhận, dừng! Dừng lại! Hết đường rồi!"
Đầu xe chợt chúi xuống, trong đầu Mộc Đại trống rỗng, tim cũng ngừng đập, chỉ nghĩ: Cứ thế mà ngã chết thật sao?
…
Thời gian dài như đã qua cả thế kỷ, lại cũng giống như chỉ mới một loáng, xe từ từ dừng lại.
Không phải hết đường, cũng không phải là vách núi, chẳng qua chỉ là ảo giác của thị giác, vẫn có đường, là một con dốc độ dốc cực lớn, đứng ở mặt bên này sẽ hoàn toàn không nhìn thấy mặt bên kia, mà lúc ấy La Nhận không giảm tốc, cũng không nhắc nhở cô chút nào.
Cảm giác như vừa đi ngang qua ranh giới giữa sống và chết vậy.
La Nhận qua bên này, mở cửa xe cho cô, lại giúp cô cởi dây an toàn, hồn phách Mộc Đại ước chừng vẫn còn lưu lạc bên ngoài, đã quên mất việc phải tính sổ với anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!