Chương 27: (Vô Đề)

Trước khi chính thức trò chuyện, Mộc Đại gọi trước cho Thần Côn một cú điện thoại để mào đầu, đại ý là nếu thái độ của La Nhận không tốt thì mong lão thông cảm cho.

Thần Côn nói: "Hử? La Nhận là cọng hành nào? Cậu ta cũng không phải bạn bè thân thiết gì của tôi, sao tôi lại phải thông cảm cho cậu ta? Khỏi gọi, có gọi tôi cũng không tiếp."

Quả nhiên, người viết sách đều là người có thành tựu cả, tính cách đều cuồng ngạo như nhau, cao nhân thường đều là vậy, Mộc Đại nhanh chóng tỏ rõ lập trường: "Vậy nên mới nói, cháu cũng không vừa mắt chút nào cái thái độ tự cho là đúng đó của anh ta, thế nên mới cần đến một người vừa có văn hóa lại vừa có tài hùng biện như chú đến tiêu diệt cái sự kiêu căng này của anh ta chứ, đè bẹp, phải đè bẹp trên mọi phương diện."

Thần Côn nghe cô bốc thơm mà cả cõi lòng khoan khoái, nhất thời vui vẻ ra mặt: "Được rồi Cái Túi Nhỏ, nể tình cô, tôi sẽ đè bẹp Củ Cải Nhỏ (*) một trận vậy."

(*) Nguyên văn là  (Tiểu La Bặc), chữ  trong  (củ cải) đồng âm với chữ  (họ La, cái lưới).

Củ Cải Nhỏ? Mộc Đại suýt đánh rơi luôn điện thoại.

Quay đầu lại, còn muốn mào đầu với La Nhận nữa.

"Người này ấy à…" Cô vắt hết óc ra để hình dung, "Khá là có cá tính. Anh nghĩ mà xem, ông ấy thường xuyên tiếp xúc với những chuyện quỷ thần huyền bí như vậy, tự nhiên là sẽ có lối suy nghĩ diễn giải không giống với người thường. Từ việc ông ấy tự đặt tên cho mình là có thể suy ra được, Thần Côn, tại sao lại phải dùng một cái biệt danh nghe đầy mùi lừa bịp châm biếm như vậy?

Chính là để thể hiện ông ấy rất tự tin."

Nhìn Mộc Đại gắng sức biện bạch, La Nhận vừa bực mình vừa buồn cười, nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn anh khách khí với cái lão Thần Côn kia một chút thôi chứ gì, được thôi, khách khí dù sao cũng không mất tiền.

Anh gật đầu: "Còn gì nữa không?"

Quả thực là "còn gì nữa" đấy, Mộc Đại ấp úng: "Ông ấy không thích gọi tên người ta mà hay thuận miệng thế nào thì gọi thế ấy…"

Nói đến đây, lại vội vàng nhấn mạnh: "Nhưng thật sự chỉ là thuận miệng thôi, tuyệt đối không có ý xấu. Lấy ví dụ, Vạn Phong Hỏa ấy, ông ấy gọi chú ấy là Tiểu Vạn Vạn, còn tôi nữa, ông ấy gọi tôi là Cái Túi Nhỏ…"

La Nhận tỏ vẻ xúc động, Mộc Đại còn lấy cả bản thân ra để ví dụ làm nền thế này, vậy lão Thần Côn kia sẽ ban cho anh cái tên khó nghe cỡ nào đây.

Anh bình tĩnh cầm cốc nước lên: "Nói đi, ông ấy đặt biệt danh gì cho tôi rồi."

"Củ…Củ Cải Nhỏ."

Da đầu La Nhận tê rần, cơ mà cũng được, cũng không phải cái gì quá đáng.

Tệ là ở chỗ, cái lòng vẽ rắn thêm chân của Mộc Đại lại quá mức nhiệt tình: "Thật ra củ cải…rất có dinh dưỡng, là một món ăn rất tốt. Tục ngữ dân gian không phải là có câu "Đông ăn củ cải hạ ăn gừng, cả năm không phải đi bốc thuốc" đấy sao, nhiều nơi còn gọi củ cải là nhân sâm đất nữa đấy, cho nên thật ra ông ấy chỉ là đổi một cách khác để khen anh là nhân sâm thôi La Nhận…"

La Nhận nhịn không được, cả một miệng trà phun hết sạch ra ngoài.

Mộc Đại đứng đối diện La Nhận đang nói đến hăng say, sao ngờ được anh lại đột nhiên gây rối như vậy? Tuy phản xạ bén nhạy đã nhanh chóng tránh ra, nhưng nửa bên mặt vẫn bị phun phải.

Mộc Đại xưa nay vẫn là người ưa sạch, lập tức ối á nhảy dựng lên, chạy khắp phòng tìm giấy ăn. La Nhận lấy khăn tay trong túi ra, đang chuẩn bị đưa qua đã bị Mộc Đại thở hồng hộc đoạt mất, vừa lau mặt vừa trừng mắt lườm anh.

La Nhận chân thành xin lỗi cô: "Xin lỗi nhé Mộc Đại, lỡ mồm phun hết nước nhân sâm lên mặt cô rồi."

***

Cuộc nói chuyện cuối cùng cũng chính thức được bắt đầu.

La Nhận là người thuật lại chính, anh nói năng mạch lạc, kể chuyện rõ ràng, Thần Côn ban đầu chỉ cho là một trường hợp bình thường quen thuộc, nghe không mấy tập trung, nhưng càng về sau lại càng bị thu hút, thi thoảng sẽ hỏi lại La Nhận vài vấn đề, mà các câu hỏi của lão cũng rất đúng trọng điểm, tỷ như: Rốt cuộc nguyên nhân là gì, giữa vụ án thứ nhất và vụ án thứ hai, sao lại cách nhau lâu như vậy?

Còn đối với Mộc Đại mà nói, cuộc nói chuyện này không khác gì rà soát lại toàn bộ vụ án giết người thêm một lần nữa, hồ Lạc Mã, Erenhot, Tiểu Thương Hà, Trương Quang Hoa, Lưu Thụ Hải, La Văn Miểu, và cả…Sính Đình.

Sau cùng, La Nhận nói: "Việc tìm ra chân tướng vụ việc tuy trọng yếu, nhưng với tôi mà nói, chuyện cấp thiết nhất bây giờ, là cứu Sính Đình."

Sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Thần Côn nói: "Những vụ tôi từng gặp cho đến này, không có cái nào tương tự thế này cả, nhưng trực giác của tôi dường như đã lờ mờ nghĩ ra cái gì đó, chỉ là còn thiếu một chút, nếu như có nhiều manh mối hơn thì tốt rồi."

Ha ha, nếu không phải đã hết đường xoay xở thì còn phải nhờ cậy đến ông à, thiếu một chút là thiếu chút gì? Chân tướng chắc? Nếu thật sự tìm được thì còn tìm đến ông làm gì nữa?

La Nhận mỉm cười, ngại có mặt Mộc Đại ở đây nên không nói những lời này ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!