Chương 22: (Vô Đề)

Thời thiếu nữ dại khờ, bởi kém hiểu biết mà sinh mông muội.

Sau này khi số tuổi ngày càng tăng lên, Lý Á Thanh mới lại càng nhận ra câu này quả là có đạo lý.

Nếu đổi lại là một Lý Á Thanh của ngày hôm nay, đã kinh qua bao chặng đường gian khổ, trở nên thờ ơ lạnh nhạt với rất nhiều sự đời, coi núi cao chỉ như hòn đá trong tay, Trường Giang Hoàng Hà chỉ là con lạch dưới chân, có thể mỉm cười ôn hòa dẫn đường chỉ lối cho người sau, một Lý Á Thanh như thế chắc chắn sẽ không bao giờ vì một kẻ cặn bã như Trương Quang Hoa mà thần hồn điên đảo.

Nhưng thuở ban đầu lại không phải vậy, trước đây, trong mắt bà, Trương Quang tuấn tú nho nhã, ăn nói hài hước, áo da quần nhung kẻ mà bọn con trai ngổ ngáo hay mặc, lên người y lại vô cùng có phong cách, người cũng như tên, rực rỡ sáng chói, đứng ở nơi nào là lập tức người nơi ấy đều ảm đạm vô vị.

Chưa đến hai mươi, bà đã có mang.

Trương Quang Hoa dỗ bà đi phá thai, đưa bà đến một phòng khám thấp kém trong ngõ hẻm, vào đó, tấm vải trắng trên bàn mổ loang lổ vết máu, mụ bác sĩ còn chẳng thèm đeo găng tay cao su, lấy từ ngăn kéo ra một cái kéo nạo thai mỏ vịt, khuấy vài cái trong nước nóng để khử trùng, bảo bà: "Nằm lên đó."

Bà từ nhỏ đã được giáo dục kĩ lưỡng, mẹ bà thường xuyên nhắc bà phải chăm rửa tay, nói là "Trong cuộc sống hằng ngày có rất nhiều loại vi khuẩn virus không nhìn thấy", dụng cụ nạo thai thế này, có thể sạch sẽ ư? Không biết đã qua sử dụng bao nhiêu lần rồi nữa.

Mặt Lý Á Thanh trắng bệch, tông cửa xông ra ngoài, sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng vẫn khóc lóc cầu xin mẹ mình giúp đỡ.

Còn nhớ sau khi mẹ bà nghe xong, đã ngã ngồi trên ghế salon, tay ôm ngực, nói: "Mẹ không thở được."

Mẹ bà là một trí thức có tu dưỡng, dù tức giận thì tư thái vẫn rất tao nhã lễ độ.

Cha mẹ bàn tính một đêm, đến cuối tuần, một nhà ba người cứ như đi ăn trộm, quàng khăn trùm đầu đeo khẩu trang bịt kín mặt, ngồi xe sang huyện bên, đi tìm người bạn làm việc ở khoa sản đã lâu không gặp lại của mẹ bà. Mẹ bà nói với người ta: "Là con cháu thân thích, con bé không được đi học, bị người đời lừa gạt."

Phẫu thuật xong trở về, thái độ của cha mẹ đối với bà xuống dốc không phanh, thế nhưng cũng tùy lúc, trước mặt người ngoài vẫn là phụ từ nữ hiếu, nhưng một khi đã vào nhà thì lập tức lạnh lùng như hầm băng, cả mấy ngày trời mới khó khăn lắm nói với nhau được một câu.

Về sau bà mới biết, đó cũng là một loại bạo lực gia đình, bạo lực lạnh.

Có lần cửa phòng ngủ của cha mẹ đóng không chặt, bà nghe hai người họ nói chuyện với nhau, lời nói thể hiện sự thất vọng tột độ về bà, dùng từ cũng rất đay nghiến, "Sao có thể làm ra chuyện như thế chứ", "Đức hạnh suy đồi", "Chẳng còn mặt mũi đi gặp người khác nữa", "Đời này đúng là số khổ, một đứa con gái thì tìm về không được, đứa còn lại thì khiến cha mẹ không ngóc đầu lên được", "Sớm biết thế này thì hồi trước đã giữ đứa kia, cho quách đứa này đi rồi".

Chuyện này bà đã biết từ lâu, cha mẹ bà ngày trước khó khăn đói kém, đẻ ra một cặp con gái song sinh mà nuôi không nổi, bèn đem một đứa cho một nhà hảo tâm ở nông thôn, sau này thời loạn qua đi, ổn định được lập lại, vị trí của trí thức được đề cao ngất ngưởng, muốn tìm lại con về, nhưng gia đình kia đã sớm chuyển đi nơi nào không hay.

Bà thầm lưu tâm, nghĩ rằng, nếu có thể tìm được cô em gái ruột kia về, quan hệ với cha mẹ có khi nào sẽ được cải thiện không?

Thời gian cứ bình thản trôi đi, nhưng xen kẽ trong đó là một vài chuyện vi diệu không sao bình thản được.

Một là, Trương Quang Hoa năm đó không được đề bạt, còn bị điều chuyển đến thành phố Linh Bảo tỉnh Hà Nam nửa năm để "trao đổi học tập".

Hai là, mẹ bà nhờ người, giới thiệu cho bà một người bạn trai hơn bà vài tuổi, làm công tác bàn giấy ở đồn công an, tên là Lý Thản.

Lý Thản đối với bà vừa gặp đã yêu, hệt như một thanh niên mới lần đầu rơi vào lưới tình, cho bà mượn sách, hẹn bà đi công viên tản bộ, đôi lúc còn vẽ một vài bức tranh phong cảnh bằng bút mực, ngập ngừng ấp úng nhờ bà cho ý kiến.

Bà không thích Lý Thản, trước đó đã có Trương Quang Hoa nên Lý Thản dù làm thế nào bà cũng không ưng ý, nhưng vì để thỏa lòng cha mẹ, bà đành lễ phép nhận lời. Lý Thản đối xử với bà tự nhiên là rất tốt, mỗi lần đi công tác về đều mua quà tặng bà, khăn quàng tơ lụa, giày da cao gót, áo len đan máy, còn mua biếu cha mẹ bà đồ thủy sản, thịt khô, mộc nhĩ dày thịt không rễ nữa.

Khi đó bà không cảm nhận được tấm lòng thành của ông, chỉ cảm thấy cả người ông ta đều toát ra mùi tục tằng tầm thường.

Nhưng có lẽ còn bởi, khi đó, bà vẫn đang âm thầm trao đổi thư từ với Trương Quang Hoa.

Chữ viết bằng bút máy của Trương Quang Hoa rất đẹp, phong lưu dào dạt, kể về lai lịch ải Hàm Cốc cho bà đọc, "Ải ở trong cốc, sâu hiểm khó vào", y thường dẫn bạn bè vào đó du ngoạn, hồi tưởng lại tiếng ngựa hí vang vọng chiến trường. Trong phong bì còn gửi kèm một hạt đậu đỏ, khuấy đảo tâm trí khiến bà ruột gan rối bời.

Lấy vật này tỏ nỗi tương tư (*).

(*) Đậu đỏ ở Trung Quốc còn được gọi là đậu tương tư, biểu trưng cho nối nhớ nhung, niềm tương tư trong tình yêu đôi lứa.

Bà mở lịch ra đếm ngày, mong ngóng đợi Trương Quang Hoa trở về, mắt thấy đã đến ngày, mẹ bà lại chợt bảo: "Mẹ thấy con với Lý Thản cũng đã tương đối rồi, hôm nào ăn một bữa, định một ngày, ít nhất cũng đính hôn trước đi."

Mẹ bà cũng biết Trương Quang Hoa đã quay lại, phòng bà chưa hết lòng gian nên ra tay chặn đường trước.

Bữa ăn đó, Lý Thản đi một đôi giày da bóng loáng, tóc vuốt keo, mỗi ngọn tóc đều nghiêng về một phía đâu vào đấy, lúc ăn cơm thì liên tục một tràng "dạ dạ vâng vâng", nụ cười trên mặt như muốn ép ra cả nếp nhăn.

Thật sự cam nguyện gả cho một người như vậy sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!