Một đêm này, Mộc Đại không sao chợp mắt được, cả buổi chiều nghe kể một đống chuyện, những khuôn mặt mơ hồ không ngừng hiện lên trong đầu, mỗi người đều trùng trùng bí mật.
Xem đồng hồ, thấy vẫn chưa quá muộn, cô chui ra khỏi chăn, gọi điện thoại cho Vạn Phong Hỏa.
Nghe Vạn Phong Hỏa ở đầu dây bên kia "alo" một tiếng, Mộc Đại vô cùng lễ phép: "Chú Vạn."
Ha ha cười hai tiếng khô khan, Vạn Phong Hỏa nói: "Mộc Đại, cô có gọi tôi bao nhiêu tiếng chú đi chăng nữa, có lễ phép gấp mấy lần đi chăng nữa, muốn hỏi thăm tin tức thì vẫn phải trả tiền thôi."
Vừa câu đầu tiên đã bị bóc trần, thật mất mặt quá rồi, Mộc Đại vén chăn lên ngồi vào, co hai chân lại: "Vạn Phong Hỏa."
Vạn Phong Hỏa tặc lưỡi: "Lập tức từ chú Vạn thành Vạn Phong Hỏa ngay được, con gái bây giờ thực tế quá rồi."
Mộc Đại nói: "Chú ra giá đi."
"Cô trả nổi sao?"
"Không trả nổi chẳng lẽ nghe cũng không nổi."
Vạn Phong Hỏa cười: "Nửa đêm nửa hôm, tôi rửng mỡ chắc mà báo giá cho cô, tôi đâu phải cái loa phát thanh đâu."
Mộc Đại bấu tay phải lên vết lõm trên tường, dồn lực vào tay, xoay người một cái liền dán người lên tường, thật sự là một lòng hai việc: "Chú Vạn, chú đừng lúc nào cũng chăm chăm vào tiền như thế, biết đâu đến lúc nào đó chú cần đến cháu thì sao, chú nghĩ mà xem, chú giúp cháu, sau này cháu sẽ giúp lại chú, đôi bên cùng có lợi, còn kết thêm được một người bạn, không phải rất tốt sao?"
Vạn Phong Hỏa hừ một tiếng.
Có vẻ như có cửa rồi, Mộc Đại nhanh chóng đặt câu hỏi: "Chú Vạn, chú nói xem trên đời này có ma không?"
Vạn Phong Hỏa đáp: "Cô nên gọi cho tổng đài "Tôi mê chuyện ma" hoặc là tâm sự đêm khuya đi, không thì tâm sự tuổi hồng cũng được, đừng có lãng phí thời gian với ông già như tôi."
"Cái kiểu mà, vốn là người tốt nhưng lại bị ma ám nên làm chuyện xấu ấy, sau đó thì con ma đó lại dời sang một người khác, người đó lại đi làm chuyện xấu, kiểu kiểu vậy."
Vạn Phong Hỏa thở dài: "Mộc Đại, bên tôi làm ăn cũng không phải là nhỏ, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng gặp phải phiền phức gì, có biết tại sao không?"
Mộc Đại lấy tay phải làm trọng tâm, cả người nghiêng đi một góc ba mươi độ, giống như kim đồng hồ đang chạy: "Tại sao?"
"Bởi vì bọn tôi buôn bán hợp pháp, trước nay nhất nhất chỉ giúp thám thính tin tức tìm người, chú ý, là tìm người, không phải tìm ma! Xã hội cũ tưởng chuyện người làm là do quỷ làm, xã hội mới biết không phải quỷ gây mà là người gây, ở xã hội mới không có quỷ, chỉ có người!"
Không có thì không có, làm gì mà phải hùng hồn dữ dội thế chứ?
Mộc Đại cụt hứng: "Ồ, vậy cháu không sao rồi."
Vạn Phong Hỏa lại đổi giọng: "Có điều…"
Y hạ giọng: "Có điều, nếu cô thật sự cảm thấy hứng thú, có thể hỏi thử ông bạn tôi xem sao."
Mộc Đại dán người lên tường, trợn mắt: "Không phải chú vừa nói chú không tin cái này sao."
"Ây dà, chuyện này cũng giống như đến nhà chúc Tết thì nói chúc phát tài, lúc tiễn người lên máy bay thì nói lên đường bình an vậy, thói quen thôi mà. Rốt cuộc thì cô có muốn nói chuyện với người bạn kia của tôi không đây?"
"Miễn phí chứ?"
"Miễn phí."
Khóe môi Mộc Đại cong lên thành nụ cười, cô ở giữa không trung co chân lại nhảy lên giường, nằm trên đệm lăn lộn hai phát: "Chú nói đi."
***
Người bạn đó của Vạn Phong Hỏa tên là Thần Côn.
Thật ra trước đây y đã từng nhắc đến người này với Mộc Đại, chính là cái người thích nghiên cứu về những chuyện kỳ dị thần bí, kiên quyết không đụng tay tới đồ công nghệ mà cuối cùng vẫn phải dùng đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!