Chương 18: (Vô Đề)

Có một số việc, nói dễ hơn làm.

Điều tra nghe ngóng là một trong những việc như vậy, giống như Vạn Phong Hỏa từng nói, việc hỏi thăm tin tức đôi lúc sẽ thu hoạch được một bước ngoặt, bước ngoặt chưa xuất hiện, dây dưa mất dăm ba năm là chuyện bình thường.

Bước ngoặt đầu tiên là Lý Thản, qua việc tìm hiểu về ông ta đã dò ra được án mạng hồ Lạc Mã.

Bước ngoặt thứ hai là Sầm Xuân Kiều, qua bà ta biết được chuyện xảy ra trong quán trọ ở Tế Nam, và cả án mạng ở Erenhot vùng Nội Mông.

Bước ngoặt thứ ba thì lại chính là Mộc Đại, Mã Đồ Văn nói với anh là đã từng nói chuyện với cô bé "tuổi tâm lý mới chỉ mười tám", cô thật ra cũng không biết gì cả, là dì cô bảo cô tới, người dì đó tên là Hoắc Tử Hồng.

Hoắc Tử Hồng, hồ Lạc Mã?

La Nhận lấy đó làm trọng tâm tái điều tra, từ đó tra ra được một chi tiết rất thú vị: Hoắc Tử Hồng sinh ra ở nông thôn, gia cảnh bần hàn, cha mẹ là nhà nông trồng rau, bà bỏ học từ sớm, phụ cha mẹ bán hàng, vào năm hai mươi tuổi đã liên tiếp xảy ra vài biến cố.

Một là, cha mẹ bà một lần sau khi bán hàng trở về, trên đường đã gặp phải tai nạn giao thông, cứu chữa không được, đồng thời qua đời.

Hai là, không lâu sau khi cha mẹ mất, Hoắc Tử Hồng bán lại hết đồ đạc trong nhà, chuyển đến sống ở hồ Lạc Mã, trọ ở số 12 ngõ Trần Tiền.

Ba là, không lâu sau khi Hoắc Tử Hồng chuyển đến hồ Lạc Mã, án mạng phát sinh, một tuần sau, Hoắc tử Hồng trả lại nhà trọ, rời khỏi hồ Lạc Mã, chưa từng trở lại.

Những chuyện mà Hoắc Tử Hồng trải qua sau đó rất khó truy tra ra được, có vẻ như hành tung của bà khá là bất định, lại cũng giống như bị cố ý xóa sạch, cho đến tám năm trước mới ổn định được, định cư ở Lệ Giang, mở một quán rượu, đến giờ vẫn kinh doanh.

La Nhận một dạo từng hoài nghi Hoắc Tử Hồng là hung thủ, đến tận khi anh phát hiện ra người có hiềm nghi nhất cũng đã chết, đồng thời tử trạng cũng đồng dạng một cách kỳ lạ, giống như Lưu Thụ Hải, và cả chú anh La Văn Miểu, đều bị chặt mất chân trái, sau lưng lột mất một mảng da.

Hoắc Tử Hồng nhất định là biết điều gì đó, mà chuyện này chắc chắn chính là mấu chốt của tất cả các vụ án.

Tiếc là chuyện hỏi thăm Hoắc Tử Hồng không được thuận lợi. Lúc anh hỏi "Thật ra bà chính là Lý Á Thanh phải không?" thì thật ra trong lòng cũng chỉ nắm chắc 80%, dù sao con người theo thời gian đều sẽ biến đổi, cách xa nhau ba ngày có khi đã phải lau mắt nhìn lại, trên đời có biết bao nhiêu kỳ tích, xuất thân nhà nông trồng rau trình độ học vấn tiểu học, trải qua nhiều năm như vậy cũng có thể tinh thông đủ loại cầm kỳ thi họa lắm chứ.

Nhưng phản ứng quá mức dữ dội của Hoắc Tử Hồng lại khiến anh càng thêm chắc chắn vào suy đoán của mình.

Nếu như vào hai năm trước, khi chú và Sính Đình vừa mới xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ máu nóng dồn lên não mà liều mạng xông bừa, dù phải dùng thủ đoạn cực đoan đến mấy cũng sẽ ép hỏi cho bằng được một vài manh mối. Vậy nhưng hai năm qua đi, hơn bảy trăm ngày đêm giày vò đã khiến anh càng ngày càng luyện được cách kìm lòng nhẫn nại. Chuyện về Hoắc Tử Hồng anh cứ thư thả trước đã, trái lại dời mắt sang một nhân vật khác.

Mộc Đại.

Là một người sớm chiều chung đụng với Hoắc Tử Hồng, cho dù chỉ vô ý để lộ ra một chi tiết nho nhỏ cũng đủ để giúp anh mở ra một cánh cửa mới.

Nhưng Mộc Đại là một cô gái thông minh, muốn có được sự tín nhiệm để có thể hợp tác thì phải đủ thẳng thắn đệm đường trước đã.

***

Ở một mức độ nào đó, bước này anh đã đi đúng. Anh vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Mộc Đại, cô ban đầu từ không mấy để tâm đã dần dần tập trung rồi chuyển sang lây nhiễm cảm xúc, cuối cùng thì, về mặt tình cảm mà nói, đã hoàn toàn nghiêng về phía anh.

Cô lại một lần nữa nhìn đăm đăm vào sợi dây chuyền trên cổ anh, đột nhiên hỏi: "Thật ra anh thích Sính Đình đúng không? Nhưng mà, cô ấy không phải là em họ anh sao? Hay là…"

Ánh mắt La Nhận hơi sững lại, không trả lời ngay. Anh đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, nếu tròng thêm một mối tình tuyệt vọng đầy bứt rứt vào bi kịch này, có phải sẽ càng gợi được nhiều lòng cảm thông của cô hơn không?

Thế nhưng Mộc Đại ngay sau đó đã xua tay: "Thôi bỏ đi, anh cứ coi như tôi chưa hỏi gì là được."

La Nhận vừa mới kể cho cô nghe về thảm kịch trong nhà, cô lại hiếu kỳ hỏi chút chuyện không quan trọng này, như thế cũng quá không có đạo đức rồi.

Mộc Đại hơi ngượng: "Nhưng mà, sao tôi giúp được anh đây?"

La Nhận nhìn cô một hồi, lấy bút và giấy nhớ từ trong túi ra. Mộc Đại phần nào đoán được ý định của anh, tự giác giúp một tay dời bình giấm và chai ớt trên bàn để sang một bên.

Anh trước tiên viết ba tờ giấy, rồi dán song song từng tờ lên mặt bàn, theo thứ tự là, 1 hồ Lạc Mã, 2 thảo nguyên Erenhot, 3 Tiểu Thương Hà.

Sau đó lại viết thêm mấy tờ nữa, một tờ là "hiện trường", dán thành một hàng khác so với ba tờ trước đấy như muốn lập một bảng biểu, rồi lần lượt lấp đầy hàng đó với ba tờ, viết: dây, người rối.

Anh giải thích với Mộc Đại: "Hiện trường đều gần giống nhau, đều là dùng dây cố định thân người tạo thành một cảnh tượng. Tôi cảm thấy loại dây được sử dụng là vật liệu có sẵn tại chỗ, hồ Lạc Mã và Tiểu Thương Hà đều là những nơi lân cận sông hồ, dây câu là vật dụng quen thuộc. Hơn nữa chú tôi từng đến hồ Lạc Mã, rất có thể là cố ý bắt chước. Nhưng vụ án ở thảo nguyên Erenhot thì lại dùng dây thừng tách sợi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!