Chương 16: (Vô Đề)

Mộc Đại đang mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy sau đầu có ba tiếng cốc cốc cốc khe khẽ vang lên.

Giống hệt như lúc cô ngủ nướng bị dì Hồng gọi dậy, nhẹ nhàng ấm áp gõ ba tiếng cộc cộc cộc lên đầu giường.

Mộc Đại vùi sâu hơn vào chăn, một tay kéo chăn trùm lên đầu, tay kia vươn ra ngoài mò mẫm.

Như thường ngày, cô sẽ bắt lấy cổ tay dì Hồng như để làm nũng, chui trong chăn năn nỉ: "Năm phút nữa thôi, đúng năm phút nữa thôi."

Vậy nên…

Cách một tấm cửa sổ sát đất, La Nhận mặt không biểu cảm nhìn tay cô mò tới mò lui trên cửa kính, ý gì đây? Định làm gì vậy?

Sao lại…lành lạnh vậy nhỉ…

Lòng Mộc Đại thắt lại một cái, cả người chớp mắt tỉnh táo lại: Cô không phải đang ngủ trong phòng, mà là đang ngủ dưới quán rượu!

Cô bật người ngồi dậy.

Trong quán rượu rất tối, phải một lúc nữa mặt trời mới mọc. Trên mặt bàn in một bóng người cao cao đang đứng.

Cốc cốc cốc, tiếng động kia lại vang lên, Mộc Đại lờ mờ đoán được là ai, sau một thoáng do dự, vẫn là quay đầu lại.

La Nhận một tay chống bên ngoài cửa kính, trán đặt lên cánh tay, một tay cầm điện thoại di động giơ lên, màn hình hướng vào trong quán, bên trên đánh ba chữ.

Trò chuyện không?

Ai thèm hàn huyên chuyện trò với anh chứ, cười cười cái khỉ nhà anh ấy, cứ làm như người tối qua lấy dao dí cô không phải là anh vậy.

Mọi phản ứng của Mộc Đại đều nằm trong dự liệu của La Nhận. Anh cũng không gấp, cứ giơ điện thoại lên như vậy, cho đến khi màn hình tắt sáng.

Cô sẽ mở cửa thôi, nếu như cô để ý tới lời anh nói, nếu như cô cũng nổi lên nghi ngờ về Hoắc Tử Hồng, nếu như sau chuyện anh thả cô đi tối qua, cô nhận ra được anh không có ác ý.

Cô sẽ mở cửa thôi.

Cũng không biết qua bao lâu, anh thấy Mộc Đại đi về phía cửa chính.

***

Cánh cửa mở từ bên trong, hé ra một khoảng rộng chừng gang tay, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt của Mộc Đại.

La Nhận không đi về phía đó, anh rất hiểu đạo lý dục tốc bất đạt. Trải qua một tối giương cung bạt kiếm, hiện giờ tỏ ra thiện chí đã là một việc rất vi diệu rồi. Cả hai đều đang thăm dò lẫn nhau, cần biết một vừa hai phải.

Mộc Đại nắm cây nĩa trong tay, lúc đi qua bàn ăn cô đã cầm nó theo. Góc độ mở cửa cũng rất gian giảo, cô đã nghĩ qua, nếu La Nhận cố gắng xông đến, cô trước tiên có thể áp người lên tường, lúc La Nhận chưa kịp phản ứng thì nén khí xuống bụng, thuận thế cắm nĩa vào huyệt phong trì sau cổ anh.

Không được, như vậy độc ác quá, huyệt phong trì là một trong ba mươi sáu đại huyệt trên cơ thể con người, lỡ anh chết hay tàn phế mất thì…

Hay là đánh một cái thôi nhỉ, đánh ngất rồi trói lại.

Vậy nhưng, anh cũng không xông vào, nghiêm túc mà nói, đêm qua anh còn tha cho cô một mạng nữa đấy.

Trong đầu Mộc Đại xoay mòng mòng rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng mới ngập ngừng mở miệng: "Vậy…thời gian địa điểm phải để tôi chọn."

***

Thời gian được định là vào trưa hôm sau, địa điểm thì trước đó nửa tiếng mới gửi tin nhắn báo cho anh biết.

Với lại, địa điểm được chọn, đúng là không sáng tạo hệt như anh dự đoán.

Là một quán mì nằm chênh chếch đối diện với…đồn công an, hai bên phố đều có camera, lại còn là vào giờ ăn cơm, trong quán người đến người đi, toàn là nhân viên cảnh vụ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!