Tần Xu lười nhác nằm ườn ra ghế sô pha tám chuyện với Phó Tư Dư một lúc, ôm ván giặt đồ vào nhà bếp.
Phó Tư Dư băn khoăn: "Cậu cầm ván giặt quần áo vào bếp làm gì?".
Tần Xu: "Mình tính vài hôm tới sẽ nấu ăn rồi đem đến công ty cho Thẩm Cố. Đôi bàn tay của Tần Xu này từ nhỏ đến lớn chẳng phải làm gì nặng nhọc, bây giờ lại phải rửa tay nấu canh cho anh ta, mình thấy tức tối khó chịu trong lòng quá. Không nhìn mấy thứ giúp mình vui lên thì lấy đâu ra động lực để kiên trì tiếp đây?.".
Phó Tư Dư bội phục trí tưởng tượng của cô bạn mình, người chưa về đến tay mà ván giặt đồ đã sẵn sàng rồi.
Tần Xu đến cửa phòng bếp, quay lại nói với Phó Tư Dư đang ngồi ở sô pha ăn dâu: "Này, cậu đừng ngồi đó nữa, mau tới giúp mình xem đặt cái ván này ở đâu đi".
Phó Tư Dư đáp lời, bỏ dĩa trái cây lên bàn trà, rút khăn lau tay rồi vào bếp.
Tần Xu dựng thẳng ván giặt lên tủ nấu ăn đối diện cửa: "Đặt ở đây được không?".
Phó Tư Dư lắc đầu: "Mình thấy không ổn đâu, bên cạnh còn có nấu cơm điện, cậu để đây thì lúc nấu cơm sẽ bất cẩn va trúng mất".
Tần Xu ngầm nghĩ cũng thấy có lý, bước sang trái hai bước, đặt ván vào một góc phòng: "Chỗ này thì sao?".
Phó Tư Dư vẫn thấy không được, ván giặt nên đặt ở phòng giặt, đặt chỗ nào trong bếp cũng không vừa mắt.
– Cậu chắc chắn muốn đặt nó ở đây sao?
Tần Xu gật đầu: "Ừ, mình mua nó về là vì muốn đặt vào bếp tạo động lực nấu ăn, bây giờ Thẩm Cố dám không đoái hoài gì đến mình, trong tương lai mình nhất định sẽ bắt anh ta quỳ xuống đây sám hối".
Phó Tư Dư bị lý tưởng cao cả này thuyết phục, vỗ tay: "Được, chúc cậu sớm đạt được mục tiêu của mình. Làm dâu nhà họ Thẩm, dí Thẩm Cố xuống ván giặt đồ!!!".
Những lời này nghe sướng điên người.
Tần Xu cười híp mắt, đập tay với Phó Tư Dư, hỏi: "Cậu có muốn mua cho Thẩm Hạo Bác nhà cậu một cái không?".
Phó Tư Dư giơ đơn đặt hàng thành công trên điện thoại cho cô xem: "Đặt rồi nè".
Tần Xu giơ ngón tay cái: "Làm tốt lắm!".
Không được chiều đàn ông.
Sau khi tự động viên bản thân, Tần Xu bày một vài nguyên liệu vừa mua ra bàn, còn lại cất vào tủ lạnh.
Phó Tư Dư đứng một bên, dò hỏi: "Hôm nay cậu nấu món gì?".
– Món trứng xào cà chua đơn giản đi – Tần Xu lên Baidu tra công thức nấu ăn, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu ghi trong công thức.
Một quả cà chua, hai cái trứng, trước tiên cắt cà chua ra.
Tần Xu đến bồn rửa cà chua, lấy trong tủ chén một con dao mới tinh.
Phó Tư Dư nhìn Tần Xu lấy dao bếp, yên lặng lùi về sau, nhắn nhủ: "Cẩn thận một chút, coi chừng cắt vào tay".
Tần Xu ừ, nói: "Không sao đâu". Dựa vào thường thức cuộc góp nhặt trong 20 năm, Tần Xu thành công cắt cà chua thành mấy miếng nhỏ, cô khoe với Phó Tư Dư: "Sao, thấy mình giỏi không?".
Phó Tư Dư rất hợp tác vỗ tay.
Cắt cà chua xong, dựa bước tiếp theo Tần Xu cầm trứng gà, nghiên cứu một hồi, ù ù cạc cạc không biết phải lấy thứ bên trong ra bằng cách nào.
Phó Tư Dư cũng là một cô ấm không phân biệt được gạo hay thóc, những chuyện đập trứng này đã vượt qua tầm hiểu biết. Phó Tư Dư lên mạng tìm một video đưa Tần Xu xem, trong video người ta gõ trứng nhẹ vào vành chén một lần, lòng đỏ dễ dàng chảy ra.
Thoạt nhìn cũng không khó.
Tần Xu học theo, cầm trứng gõ gõ vào vành chén bộp một cái, giây sau lòng trứng chảy từ vết nứt ra tay cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!