Thông thường, ừ có nghĩa là đồng ý, ừ là thừa nhận.
Tần Xu vừa nói mình là vợ chưa cưới xinh đẹp nhất của anh.
Anh ấy trả lời ừ.
Đặt hai câu này cùng một chỗ, tự dưng cô cảm thấy Thẩm Cố thừa nhận mình là vợ chưa cưới của anh ta.
Hôm qua Thẩm Cố còn phá lệ chọn quần áo giúp mình, Tần Xu lờ mờ nhận ra Thẩm Cố có gì sai sai.
Chẳng lẽ giờ đây Thẩm Cố đã bắt đầu lún sâu vào sắc đẹp của mình?
Nghĩ tới đây, Tần Xu chống cằm mừng thầm, còn nghiêm túc quan sát tỉ mỉ sắc mặt Thẩm Cố, đoán liệu rốt cuộc anh ta có nghĩ giống mình không?
Hai bàn tay đặt trên đùi ông cụ vẫn phủ lên nhau, cụ Tần hớn hở nhìn hai đứa trẻ phu xướng phụ tùy trước mặt mình, không xen ngang.
Gương mặt thờ ơ trước sau như một, anh hạ tầm mắt, chuyển ánh nhìn sang bàn tay Tần Xu trên bàn tay mình.
Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay cắt tỉa gọn gàng được phủ một lớp sơn màu hồng pastel, trong suốt óng ánh.
Đôi mắt Tần Xu tha thiết Thẩm Cố, thấy anh nhìn tay mình, ngập ngừng muốn nắm tay anh.
Bỗng nhiên, Thẩm Cố cảnh giác rút tay về, đứng dậy lùi ra sau hai bước. Đôi mắt xa thẳm nhìn Tần Xu chằm chằm ẩn hiện ý cảnh cáo.
Hệt một chậu nước lạnh giội xuống dập tắt ngọn lửa hy vọng của Tần Xu.
Thôi được rồi.
Nhìn Thẩm Cố trai tân rụt tay lại, xem ra khi nãy anh ta không phản bác là vì không muốn ông nội thất vọng, phối hợp với cô thôi.
Theo đuổi anh trai này gian nan quá!
Tần Xu cắn môi, xoay người lấy một quả quýt trong giỏ trái cây Thẩm Cố biếu, bóc cho ông nội ăn. Điện thoại reo vang, Tần Xu cúi đầu xem, là mẹ nhắn tin bảo cô ra ngoài.
Không cần đoán cũng biết mẹ định nói gì, Tần Xu đặt quả quýt xuống, nói với ông nội: "Ông ơi, mẹ bảo có chuyện muốn nói với cháu, cháu ra ngoài một lát nhé".
Ông nội cười, xua tay: "Ừ, đúng lúc ông cũng muốn nói chuyện với Thẩm Cố".
Tần Xu ra khỏi phòng bệnh thì thấy ngay mẹ mình đang chờ bên ngoài, bà Tần kéo con gái sang một bên, nhẹ giọng hỏi: "Tần Xu, gần đây hai đứa thế nào?"
Tần Xu thành thật trả lời: "Không tiến triển gì cả, nhắn tin cho anh ta chẳng thèm trả lời nữa là".
– Thật vậy sao? Cậu ta không trả lời tin nhắn con à? – Đôi mắt bà Tần lộ rõ vẻ không tin. "Mẹ thấy Thẩm Cố lịch sự với nhà ta, tính cách rất tốt mà".
Tần Xu bất mãn: "Đương nhiên rồi, chuyện anh ta không trả lời tin nhắn chẳng có gì hay ho, người khác biết thì con đẹp mặt biết bao nhiêu. Con sẽ không lấy cớ này nếu muốn lừa dối mẹ".
Bà Tần nghe con gái nói vậy, với tính tình Tần Xu thì… Bà thở dài, cúi đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ u sầu.
Bà tha thiết chờ mong Tần Xu có thể yên bề gia thất với Thẩm Cố, không chỉ vì nhà họ Thẩm có thể cứu vớt nhà chồng bà sát bờ vực thẳm mà còn lo lắng một khi nhà họ Tần phá sản, Tần Xu sẽ mất đi chỗ dựa danh giá.
Tính cách Tần Xu từ nhỏ đến lớn kênh kiệu, không biết kìm chế, khuôn mặt xinh đẹp này khiến không biết bao nhiêu người muốn chống mắt đợi cô quỳ xuống.
Tần Xu thấy mẹ muộn phiền, lồ ng ngực cô thắt chặt. Gần đây mọi người trong nhà phải trải qua khoảng thời gian khó khăn, cô không muốn mẹ bận tâm thêm. Tần Xu khoác tay mẹ: "Thẩm Cố bận việc, chắc vì thế nên không có thời gian trả lời, để con thử lại".
Bà Tần mặt mày vui mừng ngay: "Được, chính miệng con nói đó nha, đừng mới vài ngày lại đổi ý đấy".
Mẹ mình trở mặt nhanh hơn lật bánh tráng, cô dở khóc dở cười: "Mẹ, sao mẹ thành ra thế này, sao giả vờ thảm thương với con gái mình vậy hả?"
Bà Tần hả hê: "Con đừng quan tâm mẹ giả vờ hay không, có tác dụng là được rồi. Mẹ nói con nghe, người đàn ông như Thẩm Cố ngàn năm mới có một, nếu con ở bên nó thì sẽ không bị thua thiệt. Cả Nam Thành này mẹ chẳng thấy ai phù hợp với con hơn nó".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!