Cả hai đánh răng rửa mặt xong đã hơn 11 giờ, ăn một bữa trưa đơn giản rồi lái xe về nhà ba mẹ chồng.
Điều hứng khởi nhất trong chuyến đi này là Phó Tư Dư cũng về, bởi vì hôm nay là sinh nhật của Thẩm Cố nên ông nội và gia đình bác cả, chú ba đã tụ hội đông đủ ở nhà vào buổi tối.
Trên đường về, Tần Xu mải tán chuyện với Phó Tư Dư, hai người đã thống nhất thời gian xuất phát, thời gian dự kiến tới nơi không muộn lắm.
Phó Tư Dư về sớm hơn Tần Xu và Thẩm Cố năm phút, vì Thẩm Hạo Bác còn một cuộc họp vào buổi hiều nên Phó Tư Dư về chơi với Tần Xu trước.
Mới bước xuống xe, Tần Xu đã gặp Phó Tư Dư đứng chờ ở cổng nên lập tức bỏ rơi Thẩm Cố, tay trong tay với Phó Tư Dư vào tìm mẹ chồng của mình.
Phụ nữ nhà họ Thẩm đang quây quần ở phòng khách của biệt thự phụ, kể từ khi kết hôn, hai vợ chồng chưa được gặp cả nhà đông đủ như thế bao giờ.
Phó Tư Dư ngồi cạnh mẹ Thẩm Hạo Bác, Tần Xu đang đợi Thẩm Cố gọi mình tới, mẹ Thẩm Cố đã niềm nở gọi: "Xu, tới đây con".
Tần Xu vâng lời và tới chào mẹ, cùng cười chào hỏi bác gái và thím: "Dạ bác cả, thím ba".
Tính cách những người phụ nữ trong gia đình tựa hồ dịu dàng, tươi cười ôn hòa như nhau.
– Xu với Tư Dư ăn chưa con? – Thím ba hỏi.
– Dạ rồi – Tần Xu và Phó Tư Dư cùng đáp.
Trong phòng khách toàn là phụ nữ, Tần Xu và Phó Tư Dư không quan tâm Thẩm Cố, anh hiểu rõ mình không được chào đón nên tự giác lên tầng, không được ưu ái chỉ vì là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Gia đình anh dương thịnh âm suy, rặt một đám con trai nên các anh không đáng giá một xu, giá trị duy nhất của cánh đàn ông là đưa các bảo vật đắt giá – con dâu về nhà.
Lần Tần Xu ghé thăm trước được tự tay mẹ chồng chuẩn bị bữa ăn, hôm nay đông người nên bà chỉ nướng bánh còn cơm tối do đầu bếp đảm nhận.
Buổi chiều rảnh rỗi nên thím ba rủ mọi người chơi mạt chược.
Có năm người, vừa khéo Tần Xu không biết chơi nên Phó Tư Dư chơi với người lớn, Tần Xu ngồi một bên xem.
Đã chơi mạt chược thì không tồn tại tình nghĩa gia đình, mẹ và các thím nhà hạ ở nhà suốt, Phó Tư Dư chỉ có được kéo vào cho đủ tay trong những ngày Lễ Tết nên là mục tiêu bòn tiền đầu tiên.
Tần Xu coi một hồi khiến cổ hơi nhức mỏi, cô đứng lên xoa bóp cổ, lên tầng tìm Thẩm Cố.
Thẩm Cố ngồi trên sô pha, hai ngón tay cái lướt thoăn thoắt trên màn hình như đang trò chuyện với ai đó.
Tần Xu đẩy cửa vào: "Anh đang làm gì thế?".
Thẩm Cố đảo mắt, bình tĩnh thoát khỏi khung chat với Chung Bác Duyên, tắt điện thoại rồi đút vào túi.
– Anh tiện xem một bản tin kinh tế và tài chính thôi, vì sao em lên đây, không nói chuyện với mẹ và các bác, thím à?
Trực giác mách bảo Tần Xu anh đang gạt mình, cô ung dung ngồi xuống cạnh anh.
– Mọi người đang chơi mạt chược, em không biết chơi, mỏi cổ quá nên lên đây. Mọi người chơi nãy giờ rồi, anh không biết à?
– Tại anh không xuống nhà – Mỗi tầng trong nhà cách rất xa nhau, chất lượng cách âm hoàn hảo nên hầu như không nghe âm thanh phía dưới. Thẩm Cố xoa bóp gáy cho Tần Xu: "Có cần anh xoa bóp cho không?".
Tần Xu lắc đầu: "Không, anh càng bóp càng đau".
Điện thoại của Thẩm Cố rung liên hồi trong túi quần, là chuông báo tin Wechat.
Tần Xu nhìn Thẩm Cố, nói: "Anh có điện thoại kìa".
Thẩm Cố lấy điện thoại ra, dù là tin nhắn công việc hay tin nhắn riêng cũng không giấu diếm Tần Xu. Cô nhìn tên người gửi trên màn hình.
Là Chung Bác Duyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!