Sáng hôm sau Tần Xu tỉnh dậy, còn đang ghé vào vòm ng ực Thẩm Cố, toàn thân đau nhức kiệt quệ. Cô nhướng mắt nhìn chồng, anh còn ngủ, ký ức đêm qua dội mãnh liệt vào não.
Hôm qua Tần Xu khóc và tỏ bày với Thẩm Cố không ngừng, thời điểm gần gũi thì đau phát khóc, cô đau đớn thấu xương. Để cầu xin anh buông tha cho mình, cô đã bấm bụng nói những lời ngại tai.
Nhớ đến đây, Tần Xu bỗng xấu hổ.
Ánh mắt thoáng qua rèm mi dày đặc khẽ rung của Thẩm Cố, phát hiện anh đã tinh, cô hoảng hốt trèo xuống, xoay qua bên kia, giấu mặt vào chăn.
Người đàn ông phía sau vụt qua nhanh như cắt, anh kéo cô vào lòng, tay ôm trọn vòng eo, hôn từ gáy xuống bả vai.
Tần Xu nhắm mắt giả vờ ngủ, không biết cơ thể run rẩy đã bán đứng mình từ lâu.
Sự thật là Thẩm Cố tỉnh dậy trước, muốn xem phản ứng của Tần Xu khi cô thức dậy mà mình còn ngủ sẽ thế nào. Dù gì hai người có thể đi đến bước cuối cùng vào đêm qua là vì Thẩm Cố giở một ít thủ đoạn, anh đã lợi dụng sự hổ thẹn của Tần Xu với mình. Vì thế, anh khó tránh khỏi cô sẽ làm ra ngô ra khoai khi đầu óc hôm nay đã sáng suốt.
Những tưởng khi Tần Xu mở mắt, chứng kiến hai cơ thể [email protected] trụi nằm cạnh nhau thì sẽ ầm ĩ gọi anh dậy, trái lại, cô ghé vào ngực anh, chớp mắt ngẩn người. Không biết Tần Xu suy nghĩ gì, thấy anh tỉnh dậy còn kinh hãi giấu mặt đi.
Thẩm Cố thấy người phụ nữ đang khom lưng lừa mình dối người, một nụ cười nham hiểm trên khóe môi. Anh gặm lỗ tai Tần Xu, giọng nói biếng nhác mang theo nụ cười: "Em dậy chưa?".
Tần Xu bị nụ hôn mê hồn đắm đuối, trả lời ồm ồm: "Chưa".
Thẩm Cười phụt cười, giễu: "Không dậy thì ai đang lên tiếng đó?".
Tần Xu đỏ mặt, mình trả lời Thẩm Cố không khác gì con ngốc, nhục nhã ê chề. Cô trùm chăn cao hơn, khom người càng thấp, không đáp.
Thẩm Cố muốn xoay Tần Xu sang đây, cô lại siết chặt chăn không cho anh xem mặt.
Bàn tay vắt trên lưng Tần Xu đột ngột vươn xuống giữa hai ch ân, giả như sắp cho vào. Cô sợ hãi bắt lấy tay Thẩm Cố, hàm răng run lập cập, quát một tiếng không chút quyền uy: "Đứng yên".
Thẩm Cố cười khẽ, chụp lấy mười ngón tay Tần Xu, đặt môi xuống phần cổ lộ ra, mưu đồ đã thành công: "Người đẹp ngủ trong phòng dậy rồi à?".
Tuy tay anh bất động nhưng vẫn giữ nguyên vị trí, uy hiếp cô, Tần Xu gượng gạo ẩn nấp: "Không được đụng chỗ đó".
– Đau hả? – Thẩm Cố hôn tai Tần Xu, cả hai đang [email protected] trụi dưới lớp chăn, da kề da, thịt kề thịt khiến cơ thể Tần Xu bốc cháy. Cảm nhận lồ ng ngực rộng lớn đang áp vào lưng mình, nhớ bộ dạng hung tợn đè trên người mình đêm qua, Tần Xu hơi sợ, nhỏ giọng oán thán: "Đau khủng khiếp, đêm qua anh hung bạo lắm".
Lời phê phán này đối với đàn ông không phải ca thán mà là khen ngợi, nghe thanh âm vợ nũng nịu, anh nuốt nước bọt, khí huyết dồn xuống thắt lưng nhưng sợ làm cô tổn thương, xốc chăn muốn kiểm tra.
Tay Tần Xu chặn lại, Thẩm Cố chống người dậy, cúi nhìn Tần Xu còn giấu mặt, bất lực buồn cười. Anh ôn hòa: "Không xem chỗ đó, cho chồng một nụ hôn chào buổi sáng được không?".
Tần Xu đồng ý theo bản năng, Thẩm Cố định lôi cô ra ngoài nhưng cô lại nhớ tới chuyện hôm qua nên mắc cỡ không dám nhìn anh. Tần Xu kéo mạnh chăn che kín mặt, lầm bầm một tràng trong họng bằng giọng điệu nhõng nhẽo.
Thẩm Cố tưởng Tần Xu khó chịu, từ bỏ những suy nghĩ hoan lạc, lo âu: "Có chuyện gì vậy, Xu, để anh xem".
Tần Xu buồn bực: "Mất mặt lắm".
Đêm qua Tần Xu khóc như thác đổ, giọng hơi khàn, mỗi lần nói chuyện đều dùng giọng mũi lí nhí, Thẩm Cố nghĩ đêm qua mình đã hiếp đáp cô thảm thiết nên anh dỗ: "Không đâu".
Tần Xu: "Có, chắc chắn anh sẽ cười nhạo vào mặt em".
– Anh cười vào mặt em khi nào? – Thẩm Cố bị hàm oan, anh nào dám cười nhạo chứ. Anh gác cằm lên quả đầu bù xù của Tần Xu, nói lời đường mật đủ nhấn chìm người khác. "Anh thương em còn không hết".
Qua sự việc đêm qua, Tần Xu nghe hai chữ "thương em" là gợi nhớ Thẩm Cố giày vò mình đau đến mức nào, tay nắm chăn run lên.
Nhân cơ hội đó, Thẩm Cố vén chăn lên, hai tay xốc nách Tần Xu dậy, khuôn mặt đỏ lựng xuất hiện, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô vừa quay lưng với anh, bấy giờ mới chú ý cổ, ngực sau một đêm nồng cháy đã đậm màu dấu hôn.
Tần Xu bắt gặp Thẩm Cố nhìn ngực mình, ánh mắt chuyển xuống theo, phát hiện một loạt dấu hôn chi chít. Cô xấu hổ nện vào ngực anh: "Tất cả là tại anh, chỉ lo sướng cái thân mà chẳng để ý em sống chết thế nào".
Nỗi sợ hãi xé toạc đêm qua đã thấm sâu tận xương tủy, Tần Xu khụt khịt mũi, tính sổ với anh: "Bảo anh dừng mà anh nhất quyết không nghe".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!