Dọc đường về, Tần Xu ngẫm xem ba chữ "Yên tâm rồi" có phải Thẩm Cố lo lắng cho mình không, suy nghĩ này khiến cô không thể kìm được môi mình.
Cô ôm bó hoa, giấu quá nửa gương mặt vào, nhướng mắt trộm nhìn Thẩm Cố, đồng tử nhộn nhạo.
Về đến nhà đã hơn tám giờ.
Hôm nay Tần Xu mang giày cao gót, chân bị bó chặt hàng tiếng đồng hồ. Cơ thể cô mỏi nhừ, hai chân bị cọ xát đau vô cùng, vừa đẩy cửa đã vịn vào Thẩm Cố đứng cạnh, cởi giày.
Vất vả lắm hai chân mới được giải thoát, Tần Xu không muốn mang dép trong nhà, đi chân không vào trong, mới dợm bước đã bị Thẩm Cố nắm cổ tay kéo lại.
Tần Xu ngầm mặc định phải mang dép, định vào bếp cắt bánh ăn, chợt phát hiện đèn trong bếp đã được bật hết, hình như đèn phòng khách hình cũng không phải do Thẩm Cố bật.
– Dì Trần phải không ạ? – Tần Xu nghiêng đầu vào bếp gọi.
Một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề bước ra, cười tít mắt: "Ngài Thẩm và phu nhân đã về".
Dì Trần là bà vú chăm sóc Thẩm Cố, hồi trước Tần Xu dọn đến cạnh nhà Thẩm Cố chưa gặp. Từ dọn vào ở chung sau kết hôn, mỗi ngày dì Trần đến nấu nướng một ngày ba bữa, có điều trước khi cả hai xuống nhà thì dì đã ra về. Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Xu gặp dì.
Một mùi hương nức mũi bay ra, Tần Xu cảm thán: "Thơm quá, dì nấu món gì thế?".
Cô vào bếp, dì Trần theo sau: "Người trẻ hay bận tối mắt tối mày, thức đêm lâu thường xuyên nên dì hầm một ít nhân sâm với ba ba giúp ngủ ngon, ngài và phu nhân có muốn ăn một chút không?".
Ba ba?
Không phải con rùa già á?
Mường tượng ra bộ dạng gớm ghiếc của con rùa, Tần Xu chán ăn ngay tức khắc, cô dừng bước, lắc đầu: "Con ngủ ngon lắm, không cần ăn đâu. Thẩm Cố hay mất ngủ, dì để anh ấy uống nha".
– Phu nhân đúng là rất yêu thương cậu Thẩm, để dì múc cho cậu Thẩm một chén.
Dì Trần cười, vào bếp múc canh. Công dụng hỗ trợ giấc ngủ đó là bà thuận miệng bịa ra, bà nghe nói canh này giúp bổ thận, Thẩm Cố và Tần Xu mới cưới, mấy ngày nay không ra khỏi nhà nên nấu món này bồi bổ cơ thể.
– Không cần đâu. – Thẩm Cố ngăn dì Trần. "Dì để đó đi, chốc nữa con uống".
Dì Trần gật đầu: "Vậy bây giờ cô cậu chủ ăn cơm chưa để dì dọn".
Thẩm Cố đồng ý, quay lại nhìn "thủ phạm" dùng anh đỡ đạn canh ba ba, Tần Xu không hay biết gì, ngồi trên sô pha xắn một miếng bánh ngọt.
– Anh ăn không?
Tần Xu bưng miếng bánh lên, hỏi anh.
– Không.
– Dì Trần, dì muốn ăn bánh không?
– Cảm ơn phu nhân, tôi già rồi, răng hỏng hết nên không ăn được. Phu nhân cứ ăn đi.
Dì Trần dọn thức ăn xong xuôi, cởi tạp dề chuẩn bị về thì sực nhớ, liền dặn dò: "Hôm nay cô cậu chủ nhận được rất nhiều quà cưới, dì cất trong phòng kho nhỏ rồi, đừng quên nhé".
Tần Xu đáp lời, đợi dì Trần về, cô dùng nĩa xắn một miếng bánh đưa đến trước miệng Thẩm Cố: "Anh ăn thử đi, ngon lắm, ngọt ngây à".
Thẩm Cố ngửa cổ tránh: "Buổi tối ăn đồ ngọt không tốt, em ăn ít thôi".
– Đã mở ra rồi, tối nay không ăn hết thì ngày mai không ăn được, phí lắm, em phải ăn cho hết.
Thẩm Cố không lung lay: "Ăn một góc tư thôi".
Tần Xu lắc đầu phản đối: "Không, em phải ăn hết".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!