Biết Tần Xu và Thẩm Cố đã đăng kí kết hôn, ván đã đóng thuyền nên Tần Kiêu không ầm ĩ nữa. Nhân cơ hội ba và chú nói chuyện công việc với Thẩm Cố, cậu ngồi ở phòng khách trao đổi với anh về vấn đề tồn đọng của tập đoàn Ích Viễn, khiêm tốn xin Thẩm Cố chỉ bảo.
Tần Kiêu im lặng ngồi một bên, cúi đầu như đang nghịch điện thoại nhưng ngón tay không hề nhúc nhích, hết sức chăm chú lắng nghe cách Thẩm Cố phân tích, xử lý vấn đề.
Bà Tần thấy con trai cố gắng tìm hiểu việc quản lý thì an tâm hơn một chút, thím hai cầm cọng cần tây chọt tay chị dâu, hất đầu về phía Tần Xu.
– Chị, xem kìa.
Tần Xu ngồi bên phải Thẩm Cố, hướng về phía này, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối. Cô chống cằm, không rời mắt khỏi chồng mình.
Hai chị em dâu nhìn nhau mỉm cười, thím hai nhẹ nhàng khuyên: "Chị yên tâm, Cố là mẫu đàn ông đa tài, thông thái mà các cô gái thích nhất. Chị xem Xu nhà mình dán mắt vào cậu ấy kìa. Chị đừng nghe con bé la ó không thích cháu rể, con bé sỉ diện, mạnh miệng thôi".
Tần Xu cảm nhận được ánh mắt của mẹ và thím, cô hồi tỉnh, phát hiện mình đã ngắm Thẩm Cố nãy giờ. Để che giấu sự ngượng ngập vì vô tình bị anh ta thu hút, Tần Xu giơ tay vuốt tóc Thẩm Cố hai lần.
Thẩm Cố đưa mắt sang Tần Xu.
Cô nheo nửa mắt, giả vờ đang nghiêm túc nhìn tóc Thẩm Cố, quyết bịa chuyện: "Anh có sợi tóc vàng hả? Em nhìn nãy giờ, hình như có một cọng mà mất tiêu rồi".
Tần Xu cho rằng mình tìm được một lời biện minh cho hành động theo dõi anh ta rất hợp lý, cố tình nói lớn cho mẹ và thím trong bếp nghe.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mới nghe Tần Xu cất tiếng, bà Tần đã biết con gái viện cớ lấp li3m chuyện nhìn con rể chằm chằm, bà lắc đầu buồn cười.
Thế nhưng Thẩm Cố hết sức phối hợp, kề sát đầu xuống, cười mỉm: "Em nhổ giúp anh với".
Ngón tay mảnh khảnh của Tần Xu luồn vào tóc Thẩm Cố, giả vờ tìm sợi tóc vàng không tồn tại kia: "Em không thấy, đợi lần sau em tìm lại cho".
Tay Tần Xu sờ tóc làm cõi lòng Thẩm Cố ngứa ngáy, anh bắt lấy tay cô, giữ trên đầu gối mình.
Ông Tần thấy hai vợ chồng hòa thuận, cười nhẹ không bàn chuyện công việc nữa.
Tần Viện ngồi trong góc sô pha xem anh chị nắm tay nhau, cười tủm tỉm: "Em nghe nói nếu người ta mọc tóc vàng là số người này đào hoa đó"
Tần Xu biết em gái chọc mình, trừng mắt bực tức: "Đào hoa cái gì? Con nít đừng nói lung tung, em làm bài tập hè xong chưa, lên phòng làm mau lên".
Tần Viện gật đầu: "Em làm xong rồi".
– Chị không tin, phải kiểm tra mới được – Tần Xu rút bàn tay nóng hổi ra khỏi tay Thẩm Cố, đứng dậy bước đến chỗ Tần Viện. Cô ắm gáy em gái đứng dậy: "Mau, đưa bài tập cho chị xem".
Tần Viện không thể thoái lui: "Sắp tới giờ ăn rồi, chị muốn kiểm thì phải đợi ăn xong đã"
".
– Đừng kiếm cớ nữa, nhanh.
Tần Viện bị Tần Xu lôi ra khỏi phòng, mới ra ngoài đã bị Tần Xu vỗ đầu.
Cô bé phóng đại ui da một tiếng: "Sao chị đánh em?".
Tần Xu: "Ai cho em nói bậy, dám trêu cả chị, chán sống rồi hả?".
– Em nói bậy hồi nào? Em chỉ nói mỗi câu mọc tóc màu vàng là đào hoa hôi à. Hơn nữa người mọc tóc là anh rể, sao chị bắt bẻ em trêu chị? – Tần Viện trưng ra vẻ mặt vô tội, mở to hai mắt."Là do chị tưởng tượng, trách em làm chi?".
Tần Xu siết nắm đấm, dọa dẫm: "Em nói cái gì?".
Tần Viện: "Chị, anh rể đẹp trai nên chị nhìn lén cũng chẳng sao cả, việc gì phải biện hộ. Mà đã biện hộ thì tìm lý do gì có lý chút, với lý do vụng về như thế, chị cho rằng người khác không nhận ra à?".
"……"
Tần Viện: "Chị không nghĩ anh ấy tin đó chứ?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!