Ánh đèn vàng ấm áp ở huyền quang rọi xuống đỉnh đầu, hắt lên một mảnh nóng rực từ đáy mắt Thẩm Cố. Ánh mắt nóng bỏng này thiêu cháy hai tai Tần Xu, tim dồn từng hồi, cô cảnh giác lùi lại một bước.
Ngay khi thấy Tần Xu thoái lui, Thẩm Cố không cho cô thời gian do dự, anh nhẹ nhàng đóng cửa. Tần Xu quýnh quáng tới mức giơ tay ngăn anh, Thẩm Cố lia mắt qua, cô khẳng định như đinh đóng cột: "Có, tôi sẽ gọi".
Thẩm Cố hạ mắt, cố giấu nụ cười, thản nhiên: "Vậy em gọi đi".
Tần Xu bất ngờ: "Gọi bây giờ luôn sao? Ngay đây hả?".
Thẩm Cố không rời khỏi mặt Tần Xu, ý cười nhạt trong mắt: "Thế em nghĩ ở đâu? Phòng ngủ à?".
Tần Xu lắc đầu nguầy nguậy: "Ở đây, ở đây là được rồi, vậy… tôi gọi đây".
Cô dè dặt nói: "Tôi gọi xong anh không được đổi ý đấy nhé".
Thẩm Cố gật nhẹ đầu, ung dung nhìn Tần Xu.
Tần Xu căng miệng, phát hiện chữ "Chồng" mắc kẹt trong cổ họng, dùng cách nào cũng không lôi ra được, nhất là khi đôi mắt sâu không thấy đáy phía đối diện làm cô bỗng e thẹn đến lạ.
Hàng lông mày Thẩm Cố xô vào nhau, anh không kiên nhẫn được nữa: "Em chắc chắn mình yêu tôi à?".
Anh nhìn Tần Xu hoài nghi như đang nhìn một kẻ lừa đảo.
Tần Xu chột dạ tránh ánh mắt Thẩm Cố, lập tức ươn ngạnh chống chế: "Tất nhiên, nhưng tôi là phụ nữ da mặt mỏng, anh bắt tôi gọi như thế thì tôi phải xấu hổ chứ".
Mấy lời này như cù Thẩm Cố, sắc mặt khó tả.
Da mặt em mỏng?
Tần Xu hơi mím môi, giơ bó hoa hồng che mặt anh: "Anh không cần nhìn tôi như vậy, chồ…." – Tần Xu hít một hơi thật sâu, gióng một tiếng trống lấy tinh thần, bổ sung. "Chồng à".
Gọi xong Tần Xu ngượng chín người, cô cúi đầu, nhắm mắt, ngại ngần nhìn Thẩm Cố nhưng không quên nhắc phần thưởng của mình: "Tôi gọi rồi đấy, nói lời phải giữ lấy lời đó".
Thẩm Cố giật bó hoa chướng mắt vứt lên đầu tủ, nắm cổ tay Tần Xu, kéo vào nhà.
Cạch.
Cửa nhà đóng lại.
Tần Xu tựa vào cửa, cánh tay Thẩm Cố đặt trên lưng cô, cô ngước mắt chống lại đôi mắt nóng cháy của anh. Tần Xu hoảng hốt giơ tay che ngực: "Thẩm Cố, anh làm gì?".
Thẩm Cố khom lưng dí sát mặt đến, môi chạm vào vành tai cô, giọng trầm thấp: "Gọi thêm lần nữa".
Tần Xu nghiêng đầu trốn anh: "Tôi gọi rồi mà".
– Chỉ gọi một lần mà đã muốn có vị trí bà Thẩm sao?
Tần Xu nghe thế, tức tối: "Anh ăn gian".
Thẩm Cố dửng dưng: "Tôi có nói em chỉ gọi một tiếng thôi à?".
Tần Xu cứng họng mím môi, giận dữ trợn mắt với anh.
Thẩm Cố miết cánh môi đỏ mọng, thấp giọng dụ dỗ: "Gọi một tiếng nữa, ngày mai đi đăng ký kết hôn".
Ngón tay lướt qua môi, một cảm giác mơ hồ dâng lên trong lồ ng ngực Tần Xu hệt như có thứ gì đó phong ấn mình, cô khuất phục dưới sự dọa dẫm mê hoặc của Thẩm Cố, ấm ức đáp ứng: "Chồng".
Gọi xong, thấy nụ cười nhấp nháy ở khóe môi nên Tần Xu nghĩ Thẩm Cố cố tình trêu mình. Cô không chịu thua, há miệng cắn ngón tay đặt trên môi mình.
Tần Xu cắn tay Thẩm Cố, ngạo nghễ ngước khóe mắt ửng hồng khiêu khích anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!