Chương 17: (Vô Đề)

[Lúc đó còn 0.01mm dụ dỗ được Thẩm Cố "trao môi" rồi].

Tần Xu đắp mặt nạ, ngồi thụp trong phòng tắm nhà Thẩm Cố, báo cáo tình hình "chiến sự" cho Phó Tư Dư.

[Phó Tư Dư: Là dụ dỗ Thẩm Cố trao môi mà cậu cũng bị anh ta hút hồn luôn à?]

Mặt Tần Xu đỏ tới mang tai nhớ lại khoảnh khắc đó, cô đã cố tình ngó lơ đôi chút rộn ràng của con tim lúc đó.

[Tần Xu: Tuy hôn môi là chuyện hai người nhưng mình đã xả thân vì nhiệm vụ, nếu không phải bị bảo an chen ngang thì bây giờ mình đã thành công]

Phó Tư Dư thẳng thừng lột lớp ngụy trang của Tần Xu xuống: [Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí phải lý trí, tỉnh táo, dù sao đi nữa cũng đừng buông mình để rơi vào tay giặc] 

[Tần Xu: Yên tâm, bây giờ tôi vô cùng vô cùng tỉnh táo]

Không biết vì đang che giấu cái gì, Tần Xu nói nhiều gấp mấy lần bình thường, nhắn tin tới tấp về nước đi tiếp theo của mình cho Phó Tư Dư.

[Tần Xu: Tiếp theo mình định tìm một cái cớ vào phòng làm việc xem có thiệp cưới ở đây không, sau đó giả vờ vô tình tìm thấy nó, tiện thể dẫn dắt đến chuyện anh ta nôn nóng kết hôn. Nếu anh ta nôn nóng thật thì nhất định phải cân nhắc đến những người phụ nữ quen thuộc với mình để lựa chọn một người phù hợp nhất. Lúc này mình bày tỏ thiện chí, tỷ lệ thành công sẽ cao ngất ngưỡng]

[Phó Tư Dư: Tuy mỗi một bước đều rất chặt chẽ nhưng sao mình cảm thấy đó chỉ là kế hoạch trên suy nghĩ của cậu, nhỡ phản ứng của Thẩm Cố không giống với giả thiết cậu đề ra thì phải làm gì?]

[Tần Xu: Đây là sườn thôi, lúc áp dụng thì mình sẽ tùy cơ ứng biến]

[Phó Tư Dư: Chúc cậu thành công, chờ tin tốt của cậu]

Tần Xu đặt điện thoại xuống, cô lột mặt nạ ném vào thùng rác, vỗ nhẹ mặt, rửa lớp tinh chất thừa rồi nhìn khuôn mặt mình trong gương.

Trước đây Tần Xu trang điểm xinh đẹp để quyến rũ Thẩm Cố thì anh ta chẳng thèm đoái hoài, ngược lại mỗi lần để mặt mộc, bày ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương thì Thẩm Cố đều phản ứng ra mặt.

Cho nên đây là bằng chứng thép chứng minh Thẩm Cố thích loại con gái thánh nữ.

Tần Xu chống cằm hừ một tiếng, mình dụ dỗ anh ta bao lâu mà anh ta vẫn thờ ơ vin một cái cớ không thể hợp lý hơn.

Đúng là không có mắt.

Suy nghĩ một hồi, Tần Xu quyết định không trang điểm, giữ nguyên gương mặt ra ngoài.

Cô soi gương, hơi cúi đầu, cụp mắt mím môi, luyện tập biểu cảm đáng yêu mỏng manh.

Được lắm, perfect.

Tần Xu cầm điện thoại ra ngoài.

Lúc này, không cần đoán cũng rõ mười mươi, chắc chắn Thẩm Cố đang ở trong phòng giải quyết công việc, cô đi thẳng về phía đó, gõ cửa.

– Vào đi.

Tần Xu đẩy cửa ra, thấy Thẩm Cố ngồi trước bàn làm việc, trước mặt bày chất một chồng thiệp cưới đỏ rực.

Thẩm Cố hơi cúi đầu, bàn tay xương xương cầm một cây bút máy, nghiêm túc viết hai chữ "Thẩm Cố" sau mục Chú rể.

Anh viết xong tên mình, ngòi bút chuyển sang mục Cô dâu, Tần Xu nao núng không bỏ lỡ bất kì giây phút nào của cây bút đang lơ lửng, e sợ chữ anh ta viết không phải tên mình.

Cô ngừng thở, rón rén đến phía sau Thẩm Cố, cố ý hỏi: "Anh Thẩm Cố, anh viết cái gì vậy?".

Thẩm Cố nghe giọng của Tần Xu, anh đặt bút xuống, ngón tay gõ trên chữ "Phúc" thật to trên thiệp cưới, dưới chữ Phúc nổi bật còn có hai hàng chữ thếp vàng.

Long phượng trình tường[1] – Trăm năm hạnh phúc.

[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!