Chương 11: (Vô Đề)

Hai bên nhanh chóng thương thảo xong mức bồi thường bởi vì Trần Lan muốn nhanh chóng lấy lại mặt bằng trị giá gấp ba lần hiện tại, hơn nữa việc chọc giận Tần Xu này khiến bà sắp bị cô khởi kiện. Phía Tần Xu không những đòi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà còn thêm chi phí sửa sang studio suốt hai năm qua, Trần Lan hào phóng đồng ý ngay.

Có vẻ người thuê lại mặt bằng này đã biết Tần Xu không thể xoay xở nổi từ trước nên đã nói với bà ta là dù bồi thường bao nhiêu thì họ vẫn sẽ chi trả hết.

Hủy bỏ hợp đồng thuê nhà với Tần Xu, Trần Lan sẽ không lỗ.

Sau khi toàn bộ tiền bồi thường "ting ting" vào tài khoản Tần Xu, cô nhìn số dư hiển thị trên màn hình di động, ngẩng đầu, chống cằm, ngạo mạn hỏi: "Chị Trần, làm người phải biết trước sau, chị có biết bốn chữ "Tầm nhìn hạn hẹp" có nghĩa gì không?".

Trần Lan cười khinh, không trả lời.

Tần Xu cười mỉa: "Tầm nhìn hạn hẹp ý chỉ những người chỉ biết lợi ích trước mắt, đừng tưởng có người sẵn lòng chi gấp ba tức là chị lời to. Chị vi phạm hợp đồng với tôi thì người khác cũng có thể làm thế, hy vọng chị Trần đây không gặp phải kẻ không tôn trọng hợp đồng như chị. Chúc chị Trần tự giải quyết ổn thỏa".

Mặt Trần Lan sa sầm bởi những lời mỉa mai này, khóe miệng cứng ngắc cố nặn một nụ cười nhạt: "Thật có lỗi với cô Tần quá, tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Nhà tôi còn phải lo cơm áo gạo tiền, nếu không tăng tiền thuê nhà thì chết đói mất".

Triển Tiểu Hàn liếc bà ta trắng mắt, với tiền thuê cái mặt bằng ngay giữa lòng thành phố này thì nắng không tới mặt, làm sao có thể trơ trẽn nói mấy lời nước mắt cá sấu thế chứ?

Đúng là, sông sâu biển thẳm dễ dò, mấy ai lấy thước mà đo lòng người.

Thấy Tần Xu không đáp lời, bà ta suy tính thiệt hơn rồi nói: "Vậy cô cứ bận đi nha, tôi về trước, ngày mười lăm tháng sau tôi đến bàn giao nhà".

Trần Lan xoay người ra về, Triển Tiểu Hàn khinh miệt hứ một tiếng, không đành lòng quay về phía Tần Xu: "Chị, vậy mình cứ để bà ta tự tung tự tác cho người khác thuê chỗ này hả? Số tiền này còn không bằng con số lẻ tiền sửa sang studio nữa là".

Triển Tiểu Hàn là đàn em của Tần Xu, Tiểu Hàn theo Tần Xu từ khi cô chọn được studio này. Triển Tiểu Hàn tận mắt chứng kiến Tần Xu đặt vào đây rất nhiều tâm huyết, đàn chị tự thiết kế, sử dụng nguyên vật liệu cao cấp nhất, ngay cả hồ cá nhỏ trong văn phòng cũng được đắp từ loại đá không rõ nguồn gốc xuất xứ có giá trị đến bảy con số.

Trang trí hoành tráng như vậy mà bây giờ phải giao lại cho chủ nhà khẩu Phật tâm xà dễ dàng thế sao.

Tần Xu ngồi ở bàn làm việc, lấy một cây bút máy trong hộp, nhẹ nhàng nói: "Đây là nhà của chị ta, chị ta không muốn cho chúng ta thuê nữa thì chúng ta cũng bó tay".

Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn[1], cô cố ý bắt bồi thường hai năm tiền trang hoàng studio là cô đang cố ý rung cây dọa khỉ. Trần Lan không dám mạo hiểm "vuốt râu cọp" nên mới bỏ ra số tiền này, việc cô nói đợi luật sư của mình gọi cũng chỉ lừa bà bà ta, với tình hình tài chính hiện tại thì Tần Xu làm gì có tiền thuê luật sư kiện tụng chứ?

[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Rõ ràng Trần Lan đã bị người khác giật dây, sau khi nhà họ Tần đầu tư thất bại Tần Xu mới biết hóa ra mình có vô số người thù ghét, khao khát được chứng kiến cô bị vùi sâu xuống lớp bùn, ngã quỵ vĩnh viễn.

Không biết kẻ nào đã nghĩ ra thủ đoạn ném đã giấu tay này.

Đúng lúc Tần XU không còn đủ sức thuê tòa nhà này nữa, thay vì dây dưa với chủ nhà thì chi bằng nhân cơ hội này thuê một nơi vừa túi tiền hơn, tiền bồi thường hợp đồng sẽ để chi trả tiền lương tháng sau cho nhân viên.

Triểu Tiểu Hàn nghe hai chữ bó tay thì hơi ngớ người, vẫn là quý cô cao quý trước đây nhưng Tần Xu đã thay đổi rất nhiều.

– Hai ngày nữa có buổi quay chụp bộ sưu tập mùa sau, em đã chuẩn bị xong hết chưa?

Triển Tiểu Hàn bừng tỉnh: "Em đã liên hệ người mẫu và nhiếp ảnh gia rồi ạ, tuy nhiên Đỗ Song Song lại chỉ đích danh Trần Thần cầm máy, nếu không cô ta sẽ không hợp tác".

Nhắc đến Đỗ Song Song, Tần Xu nhíu mắt: "Đưa hợp đồng của Đỗ Song Song cho chị xem".

Mỗi một mùa Tần Xu đều mời người mẫu đến chụp lookbook mới nhất của mình. Thuở trước khi nhà họ Tần chưa khó khăn thì có vô số người mẫu mong ngóng được hợp tác với Tần Xu, hợp đồng quảng cáo được lên kế hoạch kín vài tháng sau.

Tần Xu yêu cầu rất khắt khe với công việc, cô đưa ra tiêu chuẩn cao ngất ngưỡng cho người mẫu. Đỗ Song Song lẽo đẽo theo Tần Xu mỗi ngày, van nài Tần Xu một khoảng thời gian dài cô mới đồng ý cho cô ta shoot hình trang phục mùa mới.

Giờ đây gia đình Tần Xu sa cơ thất thế, Đỗ Song Song trở mặt nịnh bợ cô cả nhà họ Chu – Chu Niệm Vi, xem cơ hội mình cầu xin trước đây như cóc ghẻ, hạch sách đủ điều.

Trần Thần là nhiếp ảnh gia hàng đầu cả nước, chỉ hợp tác với ngôi sao người mẫu danh giá, người mẫu vô danh như Đỗ Song Song mà dám chỉ đích danh Trần Thần.

Mấy ngày nay Triểu Tiểu Hàn bị quản lý của Đỗ Song Song hành lên bờ xuống ruộng nên phẫn nộ không ít, cô không ngửi nổi nhân phẩm thối nát của cô ta đã lâu. Triển Tiểu Hàn cho rằng việc Đỗ Song Song khoác bộ cánh Tần Xu thiết kế chính là nỗi ô nhục thời trang, cô đặt hợp đồng của Đỗ Song Song xuống trước mặt Tần Xu, đề nghị: "Chị à, nếu cô ta không muốn chụp thì chấm dứt hợp đồng, tránh cô ta tới gây sự làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc".

Tần Xu mở hợp đồng, nghiêm túc đọc, tìm được điều khoản bên B phải chấp hành nghiêm túc thời gian quay chụp với bên A, nếu bên B đến muộn hoặc có bất kì vấn đề cá nhân ảnh hưởng đến tiến trình công việc thì bên A có quyền truy cứu trách nhiệm bên B. Tần Xu ngẩng đầu nói với Triển Tiểu Hàn: "Không cần, gọi điện thông báo với quản lý của cô ta về thời gian và địa điểm làm việc, ghi âm lại cuộc gọi, mặc kệ những yêu cầu khác nhé".

Cô ghét người không tuân thủ giờ giấc nhất nên đã thêm điều khoản này trong hợp đồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!