Trò chơi nói, ai muốn hại ta?
94.
Tiếng cười điên cuồng vang vọng trong không gian bị phong tỏa bởi gương, nghe mà rợn cả người.
Tô Nhĩ nhìn Kỷ Hành, dùng khẩu hình miệng nói: "Hắn ta điên rồi".
Kỷ Hành khẽ gật đầu.
Tô Nhĩ tự nhận mình là người bình thường, không thể nào hiểu được loại hành vi này, cậu hỏi: "Trăm phương nghìn kế để ghép đôi chúng tôi lại với nhau, đối với anh có chỗ tốt gì không?"
Trung Bộc Thủ Mộ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, trên khuôn mặt đau khổ nở một nụ cười quái dị: "Ban đầu, dụng ý của ta là để hai người yêu nhau đến oanh oanh liệt liệt, sau đó lại g**t ch*t cậu, để cho cậu ta phải khổ sở, một mũi tên trúng hai đích, tiêu diệt hai người chơi cùng một lúc".
"Chờ đã". Tô Nhĩ sửng sốt một chút, chỉ vào mình: "Tại sao tôi là người bị giết?"
Trung Bộc Thủ Mộ: "Giá trị vũ lực thấp, dễ ra tay".
"..."
Tô Nhĩ liếc sang Kỷ Hành: "Làm ơn kiềm chế khóe miệng đang nhếch lên của anh lại".
Kỷ Hành quay mặt đi chỗ khác, nhớ lại mỗi lần gặp phải quỷ, Tô Nhĩ thường phải đứng mũi chịu sào, nếu như một lần hai lần thì cũng cho qua, đằng này lần nào cũng vẫn là cậu, giống như là một mục tiêu sống di động.
Tổng kết lại thật sự có mấy phần buồn cười.
Trung Bộc Thủ Mộ bỗng nhiên đứng thẳng người, nụ cười trên mặt biến mất hoàn toàn: "Những tấm gương này thật là đáng ghét".
Mỗi một mặt gương đều đang chiếu ra hình ảnh gã vừa khóc vừa cười, nhìn đương sự có vẻ khôi hài không gì sánh được.
Nói xong Trung Bộc Thủ Mộ liếc mắt nhìn Tô Nhĩ: "Đánh nát mặt gương thứ ba bên trái đi".
Tô Nhĩ nghe lời làm theo, nhưng vẫn giữ sự cảnh giác, ngay khoảnh khắc vung tay đánh vỡ gương, sau khi tiếp xúc với mặt gương thì lập tức lui lại.
Một luồng sáng chói mắt đột nhiên chiếu vào, ánh sáng đột ngột khiến người ta có chút hoa mắt.
Dây thần kinh trong lòng Tô Nhĩ trong nháy mắt căng như dây đàn, lầu ba vốn là khu vực tránh ánh sáng, tại sao lại sáng sủa như vậy?
Không chờ cậu kịp suy nghĩ tỉ mỉ, đột nhiên bị ai đó lôi mạnh về phía sau một cái, trọng tâm của Tô Nhĩ không vững nên lảo đảo ngã về hướng ngược lại, may mà được Kỷ Hành đỡ lấy.
Khi mắt đã quen được với ánh sáng, từng chút nhìn rõ, Tô Nhĩ mới phát hiện chỗ mặt gương vỡ nát này thật ra là một mặt cửa sổ, nếu như đạp hụt một cước, sợ rằng sẽ trực tiếp té xuống lầu.
Trung Bộc Thủ Mộ mỉm cười nói: "Tôi chỉ có lòng tốt chỉ cho cậu cửa ra thôi mà".
Sắc mặt của Tô Nhĩ trầm xuống, cậu quay lại kiểm tra xem có trúng người qua đường hay không, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng động lớn nhanh chóng thu hút nhân viên phục vụ.
Tô Nhĩ liếc nhìn Kỷ Hành.
"Không có việc gì". Kỷ Hành lắc đầu, ý bảo không cần phải lo lắng quá.
Nếu đối phương đã chọn ra tay ở đây, cũng không để lại tai họa ngầm như camera giám sát, rất có thể mọi thứ đã được sắp xếp từ trước.
Quả nhiên như anh dự đoán, nhân viên phục vụ có lẽ đã sớm nhận được chỉ thị, không hỏi nguyên do mà chỉ im lặng thu dọn sạch sẽ vụn thủy tinh trên mặt đất.
Tô Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì trông thấy Bồ Liễu tiên sinh đang đứng ở lối ra cầu thang, trên tay áo có vài vết máu, nhưng có lẽ bị thương không nghiêm trọng.
Chỉ vừa liếc nhìn qua, Tô Nhĩ đã nhận ra chỉ có một mình ông ta bị nhắm vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!