Trò chơi nói, đoán mệnh quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt...
93.
Ý tưởng bưng trà rót nước còn chưa kịp thực hiện thì một bóng người mới vừa bước vào phòng đấu giá đã lập tức thu hút ánh mắt của Tô Nhĩ.
Kỷ Hành nhìn theo ánh mắt dừng lại của cậu, nhìn thấy một người có đôi mắt hai màu.
Thân thể của Tô Nhĩ hơi nghiêng một chút, khẽ thì thầm vài câu, cuối cùng lại lắc đầu: "Lát nữa nếu như hắn cố tình đẩy giá lên cao thì sẽ rất phiền phức".
Kỷ Hành cúi đầu, dường như nở nụ cười: "Thái độ phải nhiệt tình một chút".
Tô Nhĩ khẽ ừ một tiếng, có chút nghi ngờ.
Dù sao vẫn còn đang đi học, có thể hiểu rõ lòng người, nhưng cậu chưa từng trải nghiệm sự phức tạp của xã hội, vì vậy có vẻ hơi non nớt trong chuyện đối nhân xử thế.
Kỷ Hành: "Trong mắt người bên ngoài, các cậu là một gia tộc đoàn kết yêu thương lẫn nhau".
Tô Nhĩ rất nhanh đã phản ứng lại kịp, huyết tộc nổi tiếng là bao che khuyết điểm, cho dù trong nội bộ có mâu thuẫn gì, ở trong mắt người ngoài vẫn tỏ ra bền chắc như một khối thép thống nhất. Vừa nghĩ như vậy, khóe môi cậu liền cong lên vui vẻ, lập tức vẫy tay: "Tam Hoa đại ca!"
Tiếng gọi chứa đầy 'tình cảm mãnh liệt' này khiến cho bước chân của Tam Hoa khựng lại rõ rệt.
Hôm nay hắn ta ôm tới một con mèo, điều thú vị là con mèo mà Tam Hoa nuôi cũng là giống mèo tam thể.
Bộ lông của nó gồm ba màu cam, trắng, đen, đôi mắt cũng là hai màu, trông như một phiên bản thu nhỏ của chủ nhân.
Trong lòng suy nghĩ thế nào thì không ai biết, ít nhất ngoài mặt Tam Hoa vẫn mỉm cười bước đến.
Hai ngày này nhìn thấy rất nhiều những đoạn quảng cáo nhảm nhí của Tô Nhĩ, dẫn tới hiện tại, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này là hắn cảm thấy mình không được khỏe.
"Lát nữa tôi mời anh ăn cơm". Tô Nhĩ chủ động nói.
Tam Hoa ch*m r** v**t v* con mèo: "Có chuyện muốn nhờ à?"
"Nghe nói khoản tiền kiếm được đầu tiên khi đi làm công nên mua một món quà nhỏ cho bậc trưởng bối". Tô Nhĩ giả vờ thương cảm: "Cha mẹ của tôi mất sớm, bây giờ anh chính là người thân nhất của tôi".
"Meo meo--" Mèo tam thể không hài lòng với lực tay đột nhiên tăng lên của chủ nhân, liền kêu một tiếng.
Tam Hoa hơi híp mắt lại, muốn biết đối phương đang tính toán cái gì.
"Chọn món đắt mà ăn". Tô Nhĩ bày tỏ thái độ rất thân thiết: "Dù sao hôm nay tôi chỉ định tham gia đấu giá khẩu súng đó, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là sẽ còn dư tiền".
Ánh mắt của Tam Hoa lóe lên, đến tận đây rốt cuộc cũng hiểu rõ dụng ý của Tô Nhĩ.
Thứ nhất, có thể lợi dụng mình để ép giá, khi cậu ta nói ra những lời này, những người xung quanh sẽ nể mặt gia tộc huyết tộc mà không ra giá quá cao, hai là bản thân mình sẽ không có khả năng công khai cạnh tranh với cậu ta nữa.
"Vậy tôi đây sẽ không khách sáo". Tam Hoa không để lộ ra cảm xúc thật của mình: "Gần đây có vài nhà hàng khá ngon".
Trước khi phiên đấu giá bắt đầu, hắn bỗng đưa con mèo tam thể trong ngực cho cậu: "Giữ hộ tôi một lát, tôi muốn đi vệ sinh".
Khẩu súng dùng để đối phó với người sói là món đồ đầu tiên được đấu giá, Tô Nhĩ có cảm giác con mèo này cũng không phải là thứ đơn giản, nói không chừng nó sẽ lập tức gây chuyện.
Dù vậy, không thể làm mất mặt Tam Hoa trước mặt mọi người, cậu mỉm cười nhận lấy.
Tam Hoa đứng lên, dường như thật sự muốn đi nhà vệ sinh.
"Meo meo-"
Con mèo trông có vẻ rất ngoan ngoãn, ngồi ở trong lòng Tô Nhĩ, nhưng móng vuốt giấu trong đệm thịt đã bắt đầu lộ ra một góc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!