Trò chơi nói: Hắn đến rồi, hắn đến rồi...
92.
Đêm nay, Tô Nhĩ không trở về ký túc xá mà ở lại khách sạn.
Nhân viên lễ tân thấy cậu đến một mình, lập tức nở nụ cười tươi như hoa: "Phòng 303 đúng không?"
Tô Nhĩ gật đầu.
"Chỉ có một mình?" Nhân viên lễ tân nhịn không được xác nhận lại lần nữa.
Tô Nhĩ tiếp tục gật đầu.
Nhìn thấy cậu đã bước vào thang máy, nhân viên lễ tân mới thở phào nhẹ nhõm, đi một mình thì tốt rồi, ít nhất sẽ không bị quấy rầy!
Vừa vào phòng không lâu, Tô Nhĩ liền nằm ngay ngắn trên giường, hai tay gối sau đầu, bắt đầu nằm không nhúc nhích nhìn lên trần nhà.
"Sâm Hoãn Hoãn". Cậu thì thầm cái tên này một lần, nhắm mắt lại.
Nếu như có thể tự quyết định dị năng thức tỉnh, Tô Nhĩ nhất định không chút do dự mà chọn cộng tình, để có thể cảm nhận được cảm xúc lo lắng cho người thân của người ta.
Dưới sảnh khách sạn, kim đồng hồ treo tường sắp điểm 23 giờ.
Nhân viên lễ tân háo hức mong đợi... Sắp đến giờ đổi ca rồi!
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đã gặp vào ban ngày từ cửa xoay đi vào, đi thẳng tới bên cạnh thang máy, khoé miệng không khỏi giật một cái: "Vị bạn học này..."
"Tôi tới tìm người". Kỷ Hành thẳng thắn đáp.
Lễ tân: "Phòng 303?"
Cửa thang máy vừa mở, Kỷ Hành gật đầu xác nhận, sau đó khuất bóng sau cánh cửa thang máy đã đóng lại.
"..."
Tích... tích...
Ngoài chuông cửa, khách sạn còn trang bị âm báo có âm thanh rất đặc trưng.
Tô Nhĩ giật mình mở mắt ra, nghĩ lại, so với nhấn chuông cửa, quỷ thường càng thích gõ cửa hơn, ít nhất trong những câu chuyện kinh dị từng đọc qua, chỉ có quỷ gõ cửa, chưa thấy quỷ bấm chuông bao giờ.
"Ai đó?"
"Là tôi..."
Nghe ra giọng của Kỷ Hành, Tô Nhĩ mới mở cửa ra một khe nhỏ.
Nhìn thấy tay trái của cậu còn len lén nắm một đạo cụ, khóe môi của Kỷ Hành hơi nhếch lên.
Tô Nhĩ nhún vai: "Lỡ đâu có thứ đồ bẩn nào đó đóng giả anh nói chuyện với tôi thì làm sao bây giờ?"
Con ngươi thần bí trong cơ thể có thể giúp cậu không bị ảo giác lừa dối, nhưng không phân biệt được âm thanh.
"Cẩn thận một chút là chuyện tốt".
Kỷ Hành chú ý tới bột phấn bên rèm cửa sổ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên giường tuy có vết tích nằm qua, nhưng chăn vẫn rất gọn gàng, không bị cuộn lại thành hình dạng bánh quai chèo giống như phong cách ngủ phách lối của Tô Nhĩ. Có thể thấy trong khoảng thời gian này, cậu chỉ nằm đó suy nghĩ về cuộc đời.
"Sao anh biết tôi ở đây?" Tô Nhĩ mở cửa ra, để gió đêm thổi vào kéo tung rèm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!