Chương 91: Game nạp tiền và nạp mạng

Trò chơi nói: đừng xem thường thiếu niên nghèo?

91.

Thức tỉnh thân phận ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng đến cơ thể con người.

Tô Nhĩ không sợ ánh sáng, nhưng đối mặt với ánh mặt trời ấm áp lúc mới mọc lại sinh ra một sự bài xích nhẹ. Vì vậy sáng hôm sau cậu tỉnh dậy rất sớm, không hề có ý định ngủ thêm.

Dựa theo kế hoạch tối hôm qua, hôm nay hai người chuẩn bị đến khách sạn xem xét tình hình.

Cửa phòng ngủ đối diện đang mở, cửa sổ cũng mở toang, cố ý giữ cho không khí lưu thông.

Tô Nhĩ ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, còn nam sinh đang ngồi ở mép giường thì có một vết thương trên đầu.

"Có muốn đến phòng y tế không?" Nếu đã thấy rồi thì cũng không tiện làm ngơ mà đi luôn.

"Chỉ trầy da thôi, không nghiêm trọng". Nam sinh ngẩng đầu lên, kiểu tóc ngược lại làm cho Tô Nhĩ có cảm giác thân thiết, cùng kiểu tóc của Triệu Tam Lượng, tuy cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến mức kỳ diệu.

"Các cậu định đi ra ngoài à?" Nam sinh lại hỏi.

Tô Nhĩ gật đầu: "Khách sạn".

"Cho tôi đi với". Cậu ta lại trực tiếp chủ động đưa tay ra: "Triệu Bán Cân, 30 tuổi".

Bởi vì phó bản kéo tất cả mọi người trở về vẻ ngoài của tuổi thanh xuân, nên khi giới thiệu bản thân, không thể không nhắc thêm tuổi thật của mình.

Tô Nhĩ chỉ bắt tay hờ một cái, cảm thấy như lời giới thiệu của nam sinh chỉ nhắm vào cậu.

"Hắn là anh họ của Triệu Tam Lượng". Giọng của Kỷ Hành truyền đến từ phía sau lưng.

Tô Nhĩ sửng sốt một chút.

Triệu Bán Cân nở nụ cười: "Xui xẻo đúng không? Anh em họ lại bị kéo vào chung một trò chơi".

Tô Nhĩ đáp lại một cách nghiêm túc: "Thầy dạy toán của tôi còn chung tổ chức với tôi đây này".

"..." Ánh mắt của Triệu Bán Cân lúc nhìn cậu lại nhiều thêm một chút đồng cảm.

Giờ này vẫn còn quá sớm, ngày đầu tiên, phần lớn người chơi sẽ dành thời gian nghỉ ngơi thật tốt, càng về sau, thức trắng vài ngày không ngủ là chuyện bình thường. Trong hành lang có thể nhìn thấy chỉ có bốn năm người.

Trong bầu không khí yên tĩnh tuyệt đối, dù tiếng nói chuyện có nhỏ thế nào cũng có thể dễ dàng bị nghe thấy.

Cho đến khi xuống dưới lầu, Triệu Bán Cân mới khôi phục âm lượng bình thường khi nói chuyện với bọn họ: "Trong ký túc xá có đồ bẩn, nhưng thực lực của nó cũng chỉ ở mức trung bình".

Tô Nhĩ liếc mắt nhìn vết thương trên trán hắn, nhưng không vạch trần.

Kỷ Hành: "Cậu thức tỉnh thân phận gì?"

"Thánh nữ, một tổ chức tên là hội Quang Minh từng muốn chiêu mộ tôi".

Hội Quang Minh thường xuyên cung cấp dịch vụ chữa bệnh miễn phí cho trẻ em nghèo, danh tiếng trong xã hội rất cao.

Thân phận thánh nữ thức tỉnh trên người một người đàn ông thì khá hiếm thấy, nhưng bản thân Triệu Bán Cân lại tương đối hài lòng, kỹ năng trị liệu rất thích hợp để xây dựng mạng lưới quan hệ.

Kỷ Hành: "Có thể trà trộn vào xem thử".

"Trà trộn?" Triệu Bán Cân lập tức hiểu ra một tầng ý nghĩa khác: "Ý anh là ở đó có nguy hiểm?"

Kỷ Hành: "Người chơi bị diệt đoàn không có gì lạ, nhưng g**t ch*t một người chủ trì, bằng sức một người là không thể nào làm được".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!