Chương 90: Ký túc xá

Trò chơi nói: lẳng lặng xem biểu diễn.

90.

"... Gửi địa chỉ qua đây."

Kỷ Hành cúp điện thoại, không biết nghĩ đến cái gì, bước chân vừa bước ra cửa đột nhiên dừng lại, hiện tại anh bất quá cũng chỉ là một học viên, không có khả năng đi nộp tiền bảo lãnh cho Tô Nhĩ.

Ánh mắt quét qua từng gương mặt non nớt trong lớp, cuối cùng dừng lại trên người Bồ Liễu tiên sinh: "Nguyên nhân cái chết của người chủ trì trước vẫn còn là bí ẩn, lúc này là thời điểm cần phải một lòng đoàn kết".

"Cậu muốn biểu đạt cái gì?"

Kỷ Hành: "Hiện tại, tốt nhất là người chủ trì nên đứng cùng một chiến tuyến với người chơi".

Lời này vừa nói ra, không chỉ Bồ Liễu tiên sinh, mà những người chơi xung quanh cũng ngầm hiểu được vài chuyện... Tô Nhĩ đã gây họa, cần phải có người đi giải quyết.

Kỷ Hành bước lên bục giảng, hạ giọng đến mức thấp nhất, nhưng lại trực tiếp nói thẳng: "Bị đội kiểm tra tệ nạn xã hội bắt, cần phải nộp tiền bảo lãnh".

"..."

Dù Kỷ Hành không nói, thiết lập của Tô Nhĩ ở trong phó bản là cha mẹ mất sớm, đã định trước cần phải có người chủ trì đi gánh lấy trách nhiệm này. Trong lúc huấn luyện, giáo viên phải đảm bảo cho học sinh không gặp sự cố...

Bầu không khí trong trại tạm giam cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.

Bị bắt cùng với Tô Nhĩ còn có ba nam và hai nữ, tố chất tâm lý đều rất tốt, chỉ quan tâm đến chuyện có bị lưu hồ sơ hay không thôi.

"Chúng tôi không có phát sinh giao dịch tiền mặt". Nữ sinh tóc dài nháy mắt một cái.

Cậu béo nhỏ cũng chen vào: "Toàn bộ đều là tự nguyện".

"..." Tô Nhĩ: "Làm ơn yên lặng dùm".

Cái câu 'càng tô càng đen' thể hiện rất đầy đủ trên người những người này.

Lập biên bản cho cậu là một nữ cảnh sát rất dịu dàng, chỉ cần cô vừa mở miệng, tâm trạng lập tức ổn định, Tô Nhĩ nghĩ đây cũng là một dị năng đặc biệt nào đó.

"Đừng quá khẩn trương, vẫn còn một số chi tiết cần phải đối chiếu tỉ mỉ".

Tô Nhĩ gật đầu.

"Tại sao cậu lại đến khách sạn và chỉ đặt một gian phòng?"

Tô Nhĩ: "Nghe nói trước đó không lâu có một học viên trúng tà đột nhiên đòi vào ở khách sạn, cuối cùng chết trong phòng, tôi chỉ đơn thuần là hiếu kỳ".

"Lúc kiểm tra phòng, có hai người bị trói ở trên giường, còn có một người ôm cây chổi nhảy múa như múa cột, về chuyện này cậu giải thích như thế nào?"

Tô Nhĩ thở dài: "Năng lực không khống chế được, tôi không hề làm gì cả, nhiệt độ trong phòng tự nhiên tăng cao lên".

"Điểm đó tôi có thể làm chứng!" Nữ sinh tóc dài giơ tay lên: "Lúc đó tôi có cảm giác muốn c** đ* mãnh liệt, may mà cậu ấy kịp thời trói tôi lại".

Nữ cảnh sát ghi biên bản suy nghĩ một chút: "Lần đầu tiên thức tỉnh năng lực không khống chế được, chuyện này từng có tiền lệ".

Tô Nhĩ cố hết sức thể hiện ra bộ dạng vô hại nhất, không để lộ ra chút xíu nghi ngờ nào ở trong lòng... Căn phòng đó dường như có chút vấn đề.

"Là giáo viên huấn luyện của chúng ta!" Nữ sinh tóc dài đột nhiên kéo tay áo của Tô Nhĩ, kích động nhìn về phía cửa:"Thuận tiện nhờ thầy ấy bảo lãnh cho chúng ta luôn đi!"

Tô Nhĩ nhìn thấy người tới, gật đầu lộ ra nụ cười: "Chào thầy!"

"Một tiếng thầy này tôi nhận không nổi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!