Chương 50: Thủ sát

Cậu ấy nói: không có tiền đồ.

50.

Cô bé vừa dứt lời, Kỷ Hành liền nhìn về phía Tô Nhĩ: "Cậu là lột da đem bán hay là xẻ thịt theo cân mà bán?"

Trương Ngật trợn tròn mắt, kinh ngạc khi đối phương lại có thể nghe ra được ý ngầm trong lời nói đó. Quả nhiên đại lão vẫn là đại lão.

Đối mặt với câu hỏi này, Tô Nhĩ không nhìn trời thì cũng nhìn xuống đất, nhất quyết từ chối ánh mắt đối diện, cuối cùng cậu nói: "Cách đầu tiên".

Kỷ Hành tạm thời không truy cứu, đợi cho cô bé biến mất giữa không trung, không còn bám theo họ như cái đuôi nữa mới nói: "Trong trò chơi, nghiêm khắc với bản thân là đúng, nhưng vẫn cần phải cẩn thận hơn một chút".

Thấy Tô Nhĩ có vẻ như đang trầm tư, anh lại bổ sung thêm một câu: "Người chủ trì thông minh hay ngu dốt đôi khi rất dễ phân biệt, nhưng thời điểm vui giận thất thường lại không ít".

Dựa vào tâm lý của con người để suy đoán hành vi của bọn họ thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt.

Nhớ lại những chuyện vừa qua, Tô Nhĩ cảm thấy bản thân mình có hơi liều lĩnh rồi, cậu gật đầu bày tỏ lần sau sẽ chú ý hơn.

Hai người vừa bước vào ký túc xá thì Trương Ngật cũng chen vào theo, còn chủ động đóng cửa lại, ra vẻ muốn tham gia thảo luận cùng.

Thấy tình cảnh như vậy, Tô Nhĩ đột nhiên cảm thấy ở trong phó bản, da mặt dày cũng là một lợi thế, đối với người từng làm việc chung, lúc làm việc lại không vượt quá giới hạn thì thật khó mà xua đuổi.

Trương Ngật cố gắng làm giảm bớt những ánh nhìn quỷ dị đang rơi trên người mình, chủ động mở miệng: "Thời gian vẫn còn nhiều, hay là chúng ta tổng hợp lại một chút những tin tức đã lấy được ở nhà máy đi?"

Tô Nhĩ thu hồi ánh mắt, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Con trai của giám đốc nhà máy bất hạnh bị học sinh từ trại cải tạo sát hại, có lẽ vợ chồng bọn họ muốn trả thù thông qua phương thức giết ngược lại cho hả giận".

"Mục tiêu giết người cũng được lựa chọn có chủ ý". Kỷ Hành bổ sung: "Trong ba học sinh đã chết có hai người đều nhận được đánh giá loại A".

Trương Ngật kinh ngạc quay đầu: "Sao tôi không biết?"

Kỷ Hành không trả lời.

Trương Ngật vắt hết óc nghĩ ngợi, đột nhiên nhớ lại lúc vận hành máy móc, Kỷ Hành từng rời khỏi hai lần để đưa nước cho mấy nữ sinh đối diện, nhìn dáng vẻ chàng trai ấm áp như vậy, ai mà ngờ là đi dò la tin tức!

Hơn nữa nhìn dáng vẻ không cảm thấy có gì lạ của Tô Nhĩ, không khỏi cảm thán một câu 'biết người biết mặt không biết lòng'.

Không quan tâm đến ánh mắt nhìn phức tạp của hắn, Tô Nhĩ lại nhớ đến vẻ mặt không cam lòng của bà vợ giám đốc khi mình rời đi, đưa tay bóp trán: "Nguy hiểm bên ngoài trường đến từ nhà máy, ngày mai hơn phân nửa là chúng ta sẽ bị chọn đi thực tập, nhưng không rõ mối nguy hiểm bên trong trường bắt nguồn từ đâu".

Trương Ngật dường như có điều suy nghĩ, móc từ trong túi quần ra mấy cái bảng tên đào được trong rừng cây: "Như vậy đi, để tôi hỏi thăm một chút tin tức về những người chơi đã chết".

Tô Nhĩ gật đầu.

Đến khi ra tới hành lang, Trương Ngật đột nhiên lộn trở lại nói một câu: "Nếu như các cậu phân tích ra được thông tin gì quan trọng..."

Tô Nhĩ ngồi thẳng lưng lên, chỉ vào hàng chữ 'gà chó lên trời' trên bảng tên của Kỷ Hành: "Đây chính là sự đảm bảo của tôi!"

Trương Ngật rốt cuộc cũng yên tâm rời đi.

"Đảm bảo?" Kỷ Hành hơi kéo dài âm cuối, trong giọng nói nghe ra chút chế nhạo khó hiểu.

Ngồi bất động tại chỗ vài giây, Tô Nhĩ ngẩng đầu đối diện với con ngươi sâu thẳm của anh, cười gượng một tiếng rồi lấy ra một chùm chìa khóa: "Lấy được từ trên người bảo vệ, có muốn đi dạo một vòng với nhau không?"

Ban đêm bảo vệ phải phụ trách tuần tra, trại cải tạo buổi tối kiểm tra rất nghiêm ngặt, chìa khóa trên người của họ cũng không ít, vì chìa khóa có hình dạng gần giống nhau nên mỗi cái đều được dán nhãn để phân biệt, trong đó còn bao gồm cả chìa khóa của tòa nhà tổng hợp.

Hai người liếc nhìn nhau, rất ăn ý chọn đích đến là phòng của hiệu trưởng.

Kỷ Hành nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đợi trời tối hơn một lúc nữa rồi hãy đi".

"Được".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!