Chương 49: Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn

Cậu ấy nói: Thế giới đã hôn tôi bằng nỗi đau.

49.

Tô Nhĩ vẫn đang chờ câu trả lời.

Lưu Văn Trúc không tiện im lặng mãi. Thật ra ban đầu cô nghĩ trao đổi manh mối đã là để đối phương chiếm được chỗ tốt. Nhưng sự thật phũ phàng ngay trước mắt, cô suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Không sai, hiệu trưởng Đới muốn lên nắm quyền."

Tô Nhĩ nhìn cô... Rồi sao nữa?

Lưu Văn Trúc tiếp lời: "Cậu phải cẩn thận với Trần Lăng Phong. Hắn là loại người chỉ muốn hưởng lợi mà không chịu làm gì."

Tô Nhĩ cũng có ấn tượng với người chơi này. Ngày thứ hai sau khi đến đây, hắn đã cố tình khiến cho cậu ngột ngạt.

Lưu Văn Trúc nói tiếp: "Hắn bị đánh bất tỉnh trong phòng hồ sơ, xem như nhận được một bài học. Nhưng trong lòng chắc chắn vẫn không cam."

Thả con tép bắt con tôm, Tô Nhĩ tưởng rằng phía sau mới là manh mối có ích, vậy mà sau khi Lưu Văn Trúc nói xong đoạn này thì không thấy hé răng nữa.

Không ai lên tiếng, bầu không khí chợt trở nên ngượng ngập.

Người lên tiếng giải vây phá vỡ sự im lặng là Kỷ Hành: "Muộn chút nữa là nhà ăn hết đồ ăn đấy."

Mọi người như bừng tỉnh từ trong mộng, giả vờ trò chuyện phiếm rồi nhanh chóng rời khỏi "chốn thị phi" này.

Kỷ Hành là người ra cửa cuối cùng. Trước khi rời đi, anh đưa cho Tô Nhĩ tập hồ sơ mang từ phòng hồ sơ ra: "Xem thử đi."

Tô Nhĩ nghĩ một chút, vẫn là trở về phòng ngủ của mình. Trương Ngật thấy tập hồ sơ thì thèm thuồng, mặt dày bám theo.

Quanh năm chìm trong việc đọc hiểu, Tô Nhĩ đã rèn luyện được kỹ năng đọc nhanh như gió, nhanh chóng tìm ra được một vài manh mối. "Quản lý ký túc xá và nhân viên vệ sinh bị giảm một phần ba lương, nếu hiệu trưởng Đới dùng tiền tài để lung lạc thì việc bọn họ phản bội là không khó".

Trương Ngật: "Trại cải tạo có nội đấu là chuyện tốt".

Tô Nhĩ gật đầu, tán thành cách nói này.

Đang bàn chuyện chính sự, Trương Ngật đột nhiên chuyển chủ đề: "Chiều nay cậu định làm gì? Cho tôi cùng đi với?"

Manh mối trong tay bây giờ đã phong phú, đôi khi làm bừa lại có được thu hoạch không tưởng.

"Giá trị vũ lực của tôi không cao". Tô Nhĩ vừa cúi đầu lật một trang giấy, cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Nếu muốn nằm thắng thì Kỷ Hành mới là lựa chọn tốt nhất".

Cậu nói tình hình thực tế, bởi vì hành động quá mức tùy tiện, đôi khi chuyện cậu tự gài bẫy mình cũng không phải chưa từng xảy ra.

"Thật không dám giấu, trước đây tôi vẫn cho rằng Kỷ Hành là đứa con của số phận".

Tô Nhĩ ngẩng đầu, trong mắt lộ ra một chút hứng thú: "À?"

Trương Ngật gật đầu cái rụp: "Những trải nghiệm của anh ta ở trong trò chơi có thể nói là truyền kỳ, nghe nói mười lần thì có tám lần đều có thể mang đạo cụ ra ngoài".

Sau một thoáng ngưỡng mộ, lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhĩ: "Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện... Cậu là con trưởng hợp pháp của số phận, còn anh ta chỉ là con vợ kế. Con trưởng và con thứ khác biệt lắm!"

"Thật không?"

"Đương nhiên!"

Trả lời dứt khoát xong mới phát hiện điều gì đó không ổn, câu hỏi vừa rồi hình như phát ra từ phía sau lưng. Hắn cứng ngắc xoay người lại, không kịp chuẩn bị, bốn mắt nhìn nhau với Kỷ Hành, cười gượng hai tiếng: "Sao nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"

Kỷ Hành đi tới, Trương Ngật theo phản xạ có điều kiện dùng chân đẩy cái ghế lùi ra sau một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!