Chương 48: Trao đổi manh mối

Cậu ấy nói: tôi sẽ đuổi theo hung thủ.

48.

Lúc cô bé thay thế Tô Nhĩ thực hiện việc giao dịch, đương sự đang vô cùng yếu ớt tựa lưng vào cây đại thụ nghỉ ngơi.

Nhân viên vệ sinh sau khi lột xong da thì yên lặng mang theo dụng cụ rời khỏi, trong mắt của bà ta, con người tàn nhẫn còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, mà Tô Nhĩ chính là một ví dụ sống động.

Trương Ngật nuốt nước miếng hỏi: "Chúng ta... Cũng đi luôn sao?"

Tô Nhĩ: "Cảm phiền dìu tôi đứng lên."

Tuy cánh tay đã hồi phục nhưng thần kinh não vẫn còn đang chịu đau, có lẽ là di chứng để lại do mới vừa rồi chịu đựng quá mức.

Tô Nhĩ lảo đảo đứng lên, may mắn là cơ thể nhanh chóng lấy lại thăng bằng, từng ngọn cây cọng cỏ dần dần trở nên rõ ràng trong con ngươi. Sau một lúc nghỉ ngơi, cậu vận động ngón tay một chút, rồi mới cúi người nhặt dùi cui điện của bảo vệ lên, thuận tiện lục soát gã ta.

Đáng tiếc ngoại trừ một chùm chìa khóa thì không có phát hiện gì khác.

Đến khi Tô Nhĩ đi sang bên kia, Trương Ngật giơ một ngón tay lên, xác nhận gã bảo vệ đã chết, hắn vung xẻng bắt đầu đào hố chuẩn bị chôn người, sau khi xong xuôi, hắn cầu nguyện: "Hi vọng thi thể sẽ không bị phát hiện trong khoảng thời gian ngắn"

"Khả năng này rất thấp". Tô Nhĩ đang kiểm tra thi thể của một người chơi không đầu, vì lý do cá nhân nên chẳng có bao nhiêu cảm xúc.

Còn Trương Ngật lại có một loại cảm giác thỏ chết chồn bi, ngồi xuống chống cằm nói: "Biết đâu một ngày kia chúng ta cũng sẽ bị chôn dưới đất vàng một cách tùy ý mà chẳng ai quan tâm".

Lúc nói chuyện hắn ta đặc biệt chú ý đến biểu cảm của Tô Nhĩ, xác định trên mặt đối phương không hề có một chút đồng cảm nào.

Một người tự nói rồi tự mình ngại ngùng, Trương Ngật ho nhẹ một tiếng: "Cậu nói xem vì sao nhân viên vệ sinh và quản lý ký túc xá lại giữ vị trí quan trọng như vậy trong trại cải tạo?"

Tô Nhĩ thản nhiên nói: "Người quản lý ký túc xá giám sát học sinh, nhân viên vệ sinh phụ trách chế tác tiêu bản, cả hai người đều tham gia vào kế hoạch cải tạo."

Trương Ngật nghiện thuốc lá, nhưng ở đây không có thuốc, cảm thấy rất khó chịu: "Bảo vệ không chịu trách nhiệm nhiều à? Đánh chết học sinh bỏ trốn rồi còn phải chôn xác".

Nhưng bọn họ lại không có tư cách cho đánh giá loại A.

Tô Nhĩ: "Việc đó nhân viên vệ sinh cũng có thể làm". Nói xong thì phủi phủi đất trên tay.

"Đi về thôi."

Hai người lại chôn thi thể của người chơi trở lại, sợ bị phát hiện, bọn họ cũng không dám lập bia mộ.

Trương Ngật tìm một chỗ không nổi bật ném xẻng đi: "Bây giờ đi đâu?"

Tô Nhĩ còn quá trẻ, đối với những người trẻ tuổi hơn mình, người ta khó tránh khỏi có cảm giác khinh thường, nhưng vừa rồi, cảnh tượng đối phương không chút do dự lột da mình khiến cho hắn sinh ra sợ hãi tận đáy lòng.

Việc này lại rất hợp ý Tô Nhĩ, ở trước mặt Kỷ Hành cùng Triệu Tam Lượng, cậu phải đắn đo giữ đúng mực, tránh bị truy hỏi mười vạn câu hỏi vì sao. Bất kỳ ai phải đối mặt với một đồng đội quá mức tò mò cũng sẽ có cảm giác không tốt.

Còn đối với Trương Ngật, đối tượng chỉ hợp tác một lần thì không cần phải kiêng dè nhiều như thế.

"Trở về ký túc xá."

Trên đường về Tô Nhĩ nắm lấy cơ hội hỏi tỉ mỉ rất nhiều chuyện trong trò chơi.

Trương Ngật kiên nhẫn giải đáp từng câu, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc có thể đến phòng ngủ nghỉ ngơi một chút, nhưng trong lúc nói chuyện với Tô Nhĩ, bất tri bất giác đã đi cùng cậu đến tầng cao nhất. Đến khi nhận ra mình đang ở đâu, Trương Ngật nhịn không được nuốt nước miếng một cái: "Tới đây chi vậy?"

Tô Nhĩ: "Tìm ra ai đã giết nhân viên vệ sinh."

Trương Ngật cười mỉa: "Chẳng phải hỏi trực tiếp là được rồi sao."

Bằng vào việc nhân viên vệ sinh đồng ý giúp đỡ lột da, giữa hai bên hẳn là tồn tại mối quan hệ sâu xa nào đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!