Chương 47: Người không ác đứng không vững

Cậu ấy nói: Cuộc sống không dễ dàng.

47. 

"1, 2, 3..." Khi con số cuối cùng sắp được đếm xong, ánh mắt cô bé liếc qua lại giữa Tô Nhĩ và nhân viên vệ sinh, tràn ngập ám chỉ.

Tô Nhĩ thong dong gật đầu, tung một cú đấm, động tác nhìn qua không hề phô trương, để cả hai cùng giữ được thể diện.

Nhưng ngược lại, nhân viên vệ sinh, vì trước đó đã bị giết đến phát sợ, ngay một giây trước khi nắm đấm rơi xuống đã không kìm được mà nghiêng mặt qua một bên, dẫn tới ánh nhìn bất mãn từ cô bé. 

Nhân viên vệ sinh cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, giả vờ bị đấm, há miệng hét lên: "Á... phì..."

Tiếng "phì" này là tàn dư cuối cùng của lòng tự tôn và sự cứng cỏi của bà ta!

Giây tiếp theo, một vật thể lạ từ trong miệng lăn ra, rơi ngay cạnh chân Tô Nhĩ.

Tô Nhĩ lập tức khom lưng đi nhặt, ngược lại chăm chú nhìn thêm một lúc, xác định không có nhìn nhầm, đó chính là một cái răng sữa còn dính máu.

Cậu không nhịn được nhíu mày: "Chắc chắn đây là đạo cụ chứ?"

Cô bé bĩu môi: "Được tiện nghi còn khoe mẽ."

Tô Nhĩ nhặt chiếc răng sữa lên, những tia máu trên đó khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Cậu quay người đến bồn rửa để rửa sạch, nhưng dù có làm cách nào, lớp máu bên ngoài vẫn không trôi đi hết.

Lúc này, cậu lại thấy yên tâm hơn, nếu không hề có chút bất thường nào, cậu thật sự phải lo lắng không biết có phải cô bé đang đưa bừa một thứ gì đó để qua mặt mình hay không.

Sau khi nhận được thứ mình muốn, Tô Nhĩ bắt đầu hỏi thăm tin tức: "Cô chết thế nào?"

Nhân viên vệ sinh không trả lời.

Tô Nhĩ tiếp tục: "Cô biết người tên Tư Tần Minh Kiều không?"

Nhân viên vệ sinh vẫn ngậm miệng không nói.

Tô Nhĩ đang định dùng bạo lực ép hỏi thì nét mặt cô bé bỗng trở nên nghiêm túc nói: "Có những chuyện anh phải tự mình tìm câu trả lời."

Tô Nhĩ vậy mà lại nghe lời khuyến cáo, không lập tức ra tay với nhân viên vệ sinh.

Cô bé liếc mắt nhìn cậu, lại nói: "Anh có thể lợi dụng trò chơi, nhưng không được làm mất mặt nó." Cuối cùng, đầy ám chỉ nói thêm một câu: "Thỉnh thoảng cũng có phó bản tự tăng độ khó từ trung bình lên cao."

Câu nói cuối cùng khiến Tô Nhĩ dập tắt ý định tìm hiểu cho rõ ràng ngay lập tức.

Nhìn thấy nhân viên vệ sinh dần hồi phục thân thể, cậu tranh thủ hỏi: "Cô có tin tức gì có thể nói cho tôi không?"

Nhân viên vệ sinh: "Tránh xa tôi ra một chút."

Tô Nhĩ lùi lại hai bước.

Nhân viên vệ sinh im lặng một lúc rồi nói: "Tư Tần Minh Kiều là một đứa trẻ rất tiềm năng."

Tạm thời không có cách nào biết được ý nghĩa đằng sau câu nói này, nhưng cũng không thể hỏi thêm được gì có giá trị, cuối cùng, Tô Nhĩ lựa chọn quay lưng rời đi. Cùng lúc đó từ phía sau lưng vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Lãng phí gần cả buổi sáng, lúc vừa về tới ký túc xá, đã nghe thấy từ hành lang truyền đến tiếng động, có rất nhiều học sinh tan học cùng nhau kết bạn quay về.

Tô Nhĩ mở cửa nhìn ra phía ngoài, phát giác ra có một cảm giác vô cùng quỷ dị.

Bỏ qua tính chất của trại cải tạo, nơi này trông giống như một ngôi trường bình thường. Nhưng khi nghĩ đến việc mỗi năm chỉ có năm danh ngạch được ra ngoài, không tranh giành đến sứt đầu mẻ trán mới thật là bất thường nhất.

Trong số các người chơi, chỉ có một mình Trương Ngật quay về, hai bên nhìn thoáng qua nhau, Trương Ngật bước đến gần, nhỏ giọng nói. "Mọi người đều đi đến phòng hồ sơ rồi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!