Cậu ấy nói: Không thấy thỏ thì không thả ưng.
46.
"Cứ chờ đó cho tôi!" Cô bé tức giận hùng hổ quăng lại một câu hăm dọa, rồi nhảy thẳng từ bệ cửa sổ xuống, biến mất không chút tăm hơi.
Kỷ Hành ung dung mở khóa vòi nước, giặt sạch vết máu trên giẻ lau: "Hà tất lãng phí miệng lưỡi."
Tô Nhĩ nhún vai: "Phòng khi có ai đó giả heo ăn thịt hổ."
Lỡ đâu cô bé cố tình giả ngu để khiến bản thân mình mất cảnh giác thì làm sao bây giờ?
Kỷ Hành đặt giẻ lau sang một bên, bước ra khỏi nhà vệ sinh, mỉm cười nhìn cậu.
Ánh mắt bọn họ va vào nhau, Tô Nhĩ bắt đầu đưa ra ví dụ luận chứng: "Nếu là mấy người chủ trì trước, nghe xong câu này tuyệt đối là sẽ cho tôi một bài học."
Dù là người có biểu hiện phong khinh vân đạm nhất như Thần Toán tử, đêm hôm ấy khi cậu 'mượn thiên tử lệnh chư hầu', cũng đã cứa một đường vào cổ cậu để cảnh cáo, phải biết rằng, kết hợp cả ân và uy mới là kế lâu dài.
Thế nhưng cô bé nói xong câu dọa nạt đó liền đi ngay, chứng tỏ quả thật tâm tính vẫn còn trẻ con.
"Bình thường thôi," Kỷ Hành chẳng hề ngạc nhiên: "Không cử đến một đứa trẻ con thực sự thì làm sao trị được cậu."
"..."
Trong lúc Tô Nhĩ trầm mặc, Kỷ Hành chuyển sang chuyện chính sự: "Ngày mai tôi sẽ đi phòng hồ sơ, cậu cố gắng tìm hiểu tin tức về nhân viên vệ sinh."
Tô Nhĩ gật đầu.
Nhân viên vệ sinh có thực lực thấp đến mức kỳ lạ, thậm chí còn chẳng sánh nổi với con rắn hoa mà Thiên Nhất Quái nuôi, tốt xấu gì thứ đồ chơi kia cũng đủ linh hoạt.
Ngày hôm qua cả đêm không ngủ, thoáng thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ đã ập tới. Tô Nhĩ lim dim bò lên giường nghỉ ngơi.
Phòng ngủ rất nhanh yên tĩnh như cũ.
---
Năm giờ rạng sáng.
"Tôi biết rồi!" Tô Nhĩ từ trên giường bật dậy như xác chết vùng dậy, con ngươi vẫn không nhúc nhích: "Lúc anh giết quỷ cắt lưỡi có nói qua, trước đầu thất quỷ thường rất yếu."
Nói cách khác, nhân viên vệ sinh có thể vừa chết chưa bao lâu.
Không ai đáp lại, một lúc sau, từ giường đối diện truyền đến một tiếng thở dài, Kỷ Hành nghiêng đầu qua: "Vẫn chưa ngủ à?"
Tô Nhĩ: "Ngủ rồi, tự nhiên tỉnh thôi."
Đêm nay trăng rất sáng, Kỷ Hành có thể nhìn rõ quầng thâm dưới mắt của đối phương đã bớt đi, môi cũng dần có lại chút sắc máu, đủ thấy vài tiếng trước cậu ấy đã ngủ khá ngon.
Không nhịn được, anh xoa trán: "Mơ mà cũng không quên phân tích phó bản à?"
Tô Nhĩ: "Gần đây tôi còn luyện tập khả năng sáng tác văn trong giấc mơ."
Cậu làm đề số học có đôi khi không phản ứng kịp, cho nên chỉ có thể cố gắng phát huy ở môn văn để kéo điểm trung bình lên.
Kỷ Hành: "...... Có tác dụng à?"
Tô Nhĩ: "Rèn luyện logic rất tốt." Cậu ngừng một chút, rồi thao thao bất tuyệt kể về suy đoán của mình đối với nhân viên vệ sinh, cuối cùng hỏi: "Anh thấy sao?"
Kỷ Hành: "Tám trăm lẻ hai chữ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!