Chương 45: Thẳng thắn

Cậu ấy nói, mỗi cuộc gặp gỡ đều đáng để ghi nhớ.

45.

Bị bất lợi ở chỗ quản lý ký túc xá, Tô Nhĩ buộc phải tìm lối ra khác.

Mới vừa lên đến lầu hai, người đã tụ tập chật kín ở lối lên cầu thang, hóa ra nhân viên vệ sinh đang lau sàn, xung quanh là một đám người xun xoe lấy lòng, có người chơi, có học sinh.

Thấy không chen vào được, Tô Nhĩ thở dài, quyết định từ bỏ và quay ra.

"Ê, em học sinh kia đừng vội đi..." Giọng nhân viên vệ sinh vang lên từ phía sau.

Tô Nhĩ dừng bước, quay đầu lại, cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng bắn tới, cậu xác định câu nói vừa rồi là nhắm vào mình.

"Lát nữa có rảnh không?" Nhân viên dọn vệ sinh hỏi.

Thứ chủ động đưa tới cửa luôn là cạm bẫy. Tô Nhĩ do dự một chút, mặt không đổi sắc nói dối: "Phải ôn bài."

Nhân viên dọn vệ sinh đeo khẩu trang, nhưng qua đôi má lúm đồng tiền có thể thấy bà ta đang cười: "Tôi muốn nhờ em giúp một việc."

Một học sinh bên cạnh vội vàng nói: "Để em giúp cô, em có rất nhiều thời gian."

Nhân viên vệ sinh dường như đã quyết tâm nhắm vào Tô Nhĩ, hoàn toàn không phản ứng đến lời của học sinh đó: "Học hành là quan trọng, em về ôn bài trước đi, tối mười giờ tới tìm tôi."

Câu nói sau cùng vừa dứt, những ánh mắt đầy ngưỡng mộ ngay lập tức chuyển thành kinh sợ, học sinh vừa lên tiếng cũng rụt lại.

Mười giờ là giờ tắt đèn quy định của trường học, từ biểu cảm của những người đó, Tô Nhĩ có thể nhận ra rằng ban đêm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay.

"Em..."

Đang định mở miệng từ chối, nhân viên dọn vệ sinh đã cười tủm tỉm ngắt lời: "Các nhân viên dọn vệ sinh đều thích những đứa trẻ chăm chỉ, vì bản thân lao động vốn dĩ cũng là một dạng cải tạo giáo dục."

Câu nói này chẳng khác nào nói trắng ra rằng nếu Tô Nhĩ không đến, cậu đừng mơ tưởng nhận được đánh giá cấp A từ bất kỳ nhân viên vệ sinh nào.

Tô Nhĩ trầm mặc một lát, không còn lựa chọn nào khác, đành gật đầu nói một tiếng đồng ý. Dù không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng kinh nghiệm trong phó bản mách bảo cậu rằng tối nay đừng mong ngủ yên.

Tô Nhĩ về ký túc xá thay một bộ quần áo sạch sẽ, tranh thủ rửa mặt. Nước mát lạnh làm đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều. Trong nháy mắt ngẩng đầu lên, nước chảy từ cằm xuống, làm ướt một mảng quần áo trước ngực.

Có người bên cạnh đưa cho cậu một chiếc khăn.

"Cảm ơn." Tô Nhĩ nhận lấy khăn lau mặt, lẩm bẩm nói: "Không biết vì sao nhân viên dọn vệ sinh lại chỉ đích danh tôi."

Kỷ Hành khoanh tay dựa vào khung cửa: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Tô Nhĩ nhìn vào trong gương chỉnh lại tóc tai, bị nhan sắc của mình làm mê hoặc: "Sợ là muốn quy tắc ngầm tôi."

Kỷ Hành lắc đầu: "Nghĩ thực tế một chút đi. Nhân viên vệ sinh và quản lý ký túc xá có mối quan hệ tốt, họ thích người chủ trì hơn, đương nhiên sẽ ghét cậu."

Những đứa trẻ bị đưa vào trại cải tạo thường bị xem là phế vật, ngay cả giá trị tái sử dụng cũng không có, trong khi cô bé kia lại nổi danh là thần đồng, quan hệ tốt với cô ta chắc chắn không thiệt.

Nghe vậy, Tô Nhĩ ép mấy sợi tóc vểnh xuống, buông một câu: thật không có mắt.

Bữa tối chỉ ăn qua loa một chút. Khi gần mười giờ, Kỷ Hành đề nghị đi cùng nhưng bị Tô Nhĩ từ chối, thậm chí cậu còn không cần đạo cụ. "Vẫn còn chiếc dây chuyền lấy được từ mẹ Chu, tôi vẫn còn hai đạo cụ nữa."

Kỷ Hành: "Chắc chắn chứ?"

Trước khi ra khỏi cửa, Tô Nhĩ nhướng mày: "Nhà triết học nổi tiếng Nietzsche từng nói... không giết được tôi sẽ khiến tôi càng mạnh mẽ hơn."

Âm thanh cửa đóng lại rất dứt khoát, như thể để lộ một chút ngông cuồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!