Tại đại sảnh sân bay quốc tế.
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống đại sảnh, rõ ràng là giữa trưa, vậy mà không khí lại rất mát mẻ.
Hành khách quốc tế vội vàng bước qua cửa khẩu. Đám đông sắp vãn thì một người phụ nữ trẻ tuổi đeo kính râm bước ra. Nàng có nước da trắng nõn, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi hé mở, đầu đội mũ lưỡi trai năng động. Dù chỉ mặc chiếc áo phông màu trắng, cùng chiếc quần bò giản đơn nhưng lại không thể che lấp dáng người tuyệt mỹ, thậm chí khiến nàng quyến rũ vạn phần.
Ăn mặc giản dị lại khiến nổi bật lên vẻ đẹp thanh xuân tươi trẻ, thu hút mọi ánh mắt trên sân bay.
"Noãn Tâm." Đã chờ từ lâu, ánh mắt Tiểu Vũ sáng ngời, cố sức vẫy vẫy tay về phía đám người. Đã sớm nhận được điện thoại, cho nên cô liền lập tức đi đón Úc Noãn Tâm.
"Tiểu Vũ…"
Úc Noãn Tâm tươi cười, nụ cười như hoa lê chớm nở ngày xuân. Nàng bước lên, mở rộng vòng tay, hai người ôm chặt lấy nhau. Có lẽ vì mỹ nhân luôn có ảnh hưởng lớn nên sự xuất hiện và hành động của Úc Noãn Tâm đã khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, Tiểu Vũ liền kéo nàng đi đến bãi đỗ xe.
"Em nói gì đi, bảo bối thân yêu của chị…" Ngồi tại ghế trước, Tiểu Vũ cũng không vội vã lái xe, lại cười híp mắt, kéo tay Úc Noãn Tâm, thần sắc hưng phấn.
Úc Noãn Tâm sửng sốt, không hiểu: "Nói gì cơ?"
Tiểu Vũ cố ý trừng mắt nhìn, vỗ vai nàng: "Không phải chứ, em cố làm chị hồi hộp phải không? Em phải biết giờ chị đang rất quan tâm chuyện gì chứ???"
Úc Noãn Tâm thở dài, hạ kính xuống, ném qua một bên, xoa xoa giữa hai chân mày: "Chị chỉ tò mò chuyện giữa em cùng Hoắc tiên sinh mà thôi."
"Đương nhiên, đã biết rồi lại còn thừa nước đục thả câu, nói đi mà, bây giờ thế nào?" Tiểu Vũ nhẹ nhàng hỏi.
"Làm gì có cái gì, em là em, anh ta là anh ta. Từ hôm nay trở đi, hai người vốn chẳng liên quan gì tới nhau cả."Úc Noãn Tâm nói với vẻ hờ hững.
"Cái gì?"
Một tiếng thét chói tai thiếu chút nữa làm chiếc xe nhảy giật lên, may mắn tại thời điểm thanh âm lên cao nhất, Úc Noãn Tâm nhanh nhẹn lấy hai tay bịt chặt lại.
"Đừng hét, chị muốn mời cảnh sát đến hỏi thăm sao?"
Kinh ngạc hồi lâu, Tiểu Vũ mới vươn tay, giữ chặt lấy Úc Noãn Tâm, kéo sát lại gần, hai mắt trừng lớn:
"Noãn Tâm, em đang đùa chị đúng không? Làm ơn đi, chị thật lo cho tương lai của em đấy. Loại chuyện lớn như thế mà cũng muốn đùa sao? Hơn nữa…."
"Tiểu Vũ…"
Úc Noãn Tâm nhẹ giọng ngắt lời, cảm thán: "Em cùng Hoắc tiên sinh vốn không có gì. Chỉ vì anh ta giúp em xử lý những việc kia mới có thể khiến em làm như thế, tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì báo đáp mà thôi."
"Rồi sao?" Tiểu Vũ ép hỏi.
"Rồi thì em cùng anh ta vốn không có quan hệ gì cả. Mà em cũng chỉ đồng ý đi nghỉ cùng anh ta mà thôi."
Tiểu Vũ trợn tròn mắt, hỏi tiếp: "Vậy khi em rời đi, Hoắc tiên sinh có thái độ như thế nào?"
Úc Noãn Tâm thật sự sợ Tiểu Vũ với cái dạng như thẩm vấn không ngừng này, nhún vai: "Trước khi đi, Hoắc tiên sinh cho em chọn hai tập chi phiếu. Một cái là thù lao vừa rồi, một cái khác dành cho việc tiếp tục ở lại bên anh ta, hàng tháng anh ta sẽ cấp em tiền tiêu vặt."
Tiểu Vũ há hốc miệng, vội vàng hỏi: "Em, không lẽ em lại ngốc đến mức lấy tấm chi phiếu đầu tiên? Đã là phụ nữ, ai lại không muốn dựa vào Hoắc tiên sinh."
"Đương nhiên em không chọn tấm chi phiếu đầu."
Úc Noãn Tâm cởi giày, dùng chân trần thoải mái đặt trên tấm thảm mềm mại. Tiểu Vũ nghe thế, vui mừng hết sức, nhưng Noãn Tâm đột nhiên bổ sung thêm:
"Em cũng không cần đống tiền kia, đây là chuyện em đã quyết từ trước. Em không muốn giống mấy người phụ nữ khác!"
"Em… Đồ ngốc!" Tiểu Vũ muốn điên rồi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bóp chết Úc Noãn Tâm
"Nếu như Hoắc tiên sinh đã đưa ra điều kiện như thế nghĩa là rõ ràng anh ta đã coi trọng em, sao em lại có thể từ chối chứ? Hơn nữa, nếu thật như vậy, thì cũng nên lấy thù lao chứ. Noãn Tâm, nghĩ kỹ một chút, nếu như em đi nghỉ cùng anh ta thì sao tránh được chuyện yêu đương nam nữ đó? Ngộ nhỡ có con thì làm sao bây giờ? Anh ta cho em tiền thì em cũng phải cầm chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!